TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 353: Ly (5)

"Trước khi chết, nàng đã đưa tất cả mọi thứ của mình cho ta cả. Ngươi cũng biết đấy, bên người Linh bọn ta, nữ tử cũng có thể kế thừa tài sản.

Khi đó... Ta còn nhớ rõ, bất luận là ta gây ra họa gì, nàng đều sẽ đứng ra giúp ta. Thế nên, ta rất yêu nàng."

Trương Vinh Du trầm mặc.

Nàng biết tỷ tỷ của phu quân, một người rất tốt đã chết nhiều năm.

"Ta cứ luôn hỏi nàng: Những người khác đều mặc kệ ta, vì sao tỷ cứ tới giúp ta? Cứ để cho ta điên cuồng chết đi như vậy cho rồi." Tốc Đạt Hợp Kỳ nhớ lại.

"Mà nàng luôn luôn nói, ta là tỷ của đệ, ta không quản đệ thì ai quản!? Trên thế giới này, người thân nhất chính là chúng ta..."

Trong lúc nhất thời Trương Vinh Du cũng nhớ lại hồi ức về đệ đệ.

Khi đó, ban ngày nàng làm công kiếm tiền, tối về chiếu cố Trương Vinh Phương tính khí nóng nảy.

Cũng giống như vậy, mỗi lần Trương Vinh Phương gây họa, nàng đều đi xin lỗi, nhận sai, trong lòng rất tủi thân khổ sở.

Nhưng vậy thì có biện pháp gì?

Phụ mẫu chết rồi, thân thích cũng đều không để ý mặc kệ họ.

Trên thế giới này, mình chỉ còn lại một người thân duy nhất, đó chính là đệ đệ.

Tiền tài rồi sẽ dùng hết, quyền thế sẽ mất đi, chỉ có huyết mạch tương liên, là quan hệ vĩnh viễn không thể dứt bỏ.

Mỗi khi nghĩ đến thế giới này còn có một người chảy một dòng máu giống như mình, Trương Vinh Du đều sẽ không cảm thấy cô độc nữa.

"Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ bảo Mỹ Sa dẫn Vinh Phương đi, Mỹ Sa làm người khéo léo phóng khoáng, hẳn có thể nhanh chóng khiến hắn thích ứng cuộc sống bên này." Tốc Đạt Hợp Kỳ cười nói.

"Ừ!"

Trương Vinh Du gật đầu.

Chỉ cần nhận được đệ đệ, là người một nhà đều tề tụ, lòng của nàng cũng an định.

Không biết Vinh Phương ở bên ngoài một mình phải ngậm bao nhiêu đắng, tính cách hắn xúc động, táo bạo, luôn luôn dễ gây rắc rối...

Khẳng định đã chịu không ít khổ đi?

Chờ hắn tới, nhất định phải bồi thường hắn thật nhiều.

*

Nơi chân trời chạng vạng, mặt trời chiều chìm xuống.

Ánh đỏ chiếu xuống từ trên tầng mây, giãy dụa không muốn tắt.

Bên ngoài phủ Vu Sơn, một đội xe trâu kéo hàng, dựng thẳng cờ của tiêu cục Vạn Phúc chậm rãi từ từ lại gần thành trì theo đại lộ phồn hoa náo nhiệt.

Có không ít đoàn xe thương đội đi trên đường chính, trước sau đụng vào nhau, thỉnh thoảng có tuấn mã kỵ sĩ xuyên qua lui tới.

Trên lối đi bộ hai bên có nông phu gánh quang gánh vào thành bán đồ ăn.

Có hai người một trước một sau nâng kiệu, lảo đảo chậm rãi tiến lên.

Mấy hán tử trẻ tuổi dắt chó khẽ hát, có người trong tay cầm roi chó, có người cầm quạt xếp, tốp năm tốp ba.

Trương Vinh Phương ngồi trong xe trâu của tiêu cục, nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài.

Nơi xa dãy núi trùng điệp, liên miên không dứt.

Ở giữa trải dài ruộng bậc thang.

Nơi bên cạnh gần cầu đá có mấy tiểu hài tử nằm xem nước, líu ríu dùng tiếng bản địa nói không ngừng.

Mấy khách câu cá lưng đeo giỏ trúc chậm rãi quăng dây câu, móc mồi.

Lại tới gần một chút, chính là người qua đường qua lại trên đường chính, đi qua đi lại, gánh quang gánh, đeo gùi.

Trong gùi còn có thể thấy đầu một tiểu thí hài thò ra, tò mò xem trái xem phải.

"Ở đây còn náo nhiệt hơn Đàm Dương nữa..." Trương Vinh Phương không khỏi nhẹ giọng cảm thán.

"Đúng vậy, phủ Vu Sơn ít nhất phải gấp ba Đàm Dương, ở đây nổi tiếng với nghề điêu khắc, là thành lớn nổi danh xuất khẩu của cả Sơn tỉnh."

Trong xe còn có mấy người ngồi.

Một lão đầu trong đó cầm tẩu hút thuốc, chép miệng cười nói.

"Mười năm trước ta từng đến một lần, là tới xem cháu trai, lần đó trời mưa to, trên đường vẫn còn toàn là bùn. Liền thấy có tượng phật bằng đá cao hơn một người, từng cái một được chuyển ra khỏi thành, theo thuyền lớn trên sông Vu một đường chảy xuống.

Tổng cộng hơn một trăm cái, tình cảnh kia, thực sự là đồ sộ!"

"Lão nhân gia đến Vu Sơn thành làm gì?" Một người trung niên béo đội mũ da viên ngoại cười hỏi.

"Tới tìm con nhà ta, nó làm việc ở đây. Trước khi ra cửa, lão bà đi rồi, một mình ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì, nên đã bán hết ruộng đồng trong nhà đi.

Lần này quá loạn, trong thành đều lộn xộn, trước đó lại còn nổi lên nhiễu loạn nữa, người chết khắp nơi, vẫn là chuyển sang nơi khác sống thì hơn." Lão đầu trả lời.

Nghe lão đầu nói thế, Trương Vinh Phương thò đầu ra ngoài cửa sổ thùng xe, nhìn về phía chính diện Vu Sơn thành.

Tường thành màu xám nhìn không thấy bờ lọt vào trong tầm mắt trước tiên, khiến hắn hơi chấn động một chút.

Tường thành kia chí ít cao mười mét, trên đó toàn là Linh quân lưng đeo cung tiễn tên nỏ tuần tra qua lại.

Phía dưới là một cái cổng cao hơn bốn mét, người vào người ra đi đường, xe cộ tới lui.

Bên ngoài cổng, có một khu vực hình vuông dùng một vòng tường gỗ vây ra, bên trong có nhiều người bán hàng rong sạp quán, ăn nhậu chơi bời cái gì cần có đều có.