Ở Đại Linh, mỗi một lộ chỉ có một phủ thành.
Mà phủ Vu Sơn, chính là thủ phủ của lộ Đinh Hà, cũng là thành lớn đệ nhất lộ Đinh Hà.
So sánh với Đàm Dương, nơi đây không có nhiều hàng đêm sênh ca, trái lại nơi có thể thấy được nhiều loại điêu tố.
Trúc điêu, thạch điêu, mộc điêu, lưu ly điêu, các loại điêu khắc ở nơi này đều có phân loại.
Dựa theo pháp quy của Đại Linh, rất nhiều công tượng đời đời tương truyền tài nghệ, phụ thân là công tượng, nhi tử cũng thế, tôn tử cũng vậy.
Không dễ dàng đổi hành nghiệp.
Vì vậy thời gian dần dà, phủ Vu Sơn là thành trì càng ngày càng nhiều các công tượng điêu khắc.
Trong nhiều điêu khắc ấy, lại lấy trúc điêu là nhất.
Lúc này ánh nắng tươi sáng, mưa to vừa qua khỏi, có đàn yến vờn quanh thành trì bay lượn, phát ra tiếng kêu to.
Bên cầu lớn sông Vu phồn hoa nhất phủ Vu Sơn, trên lầu ba của một tòa lầu các đỉnh nhọn ngói đỏ tường trắng.
Ống tiêu và tiếng địch ứng với đàn vi-ô-lông Tây Dương bay ra từ nhạc sảnh phía sau của Trương Vinh Du.
Nàng mặc bộ áo choàng đỏ, tóc dài vấn lên, dùng một cây trâm dài khảm ngọc bích nhẹ nhàng cố định.
Lúc này nàng ngắm nhìn cầu lớn đối diện lầu các, nhìn từng chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy qua dưới vòm cầu, ánh mắt mặc dù ở nhìn ra xa, nhưng tâm tư đã từ lâu không ở nơi này.
"Vẫn còn đang lo lắng Vinh Phương à?" Phía sau một nam tử trên mặt có vết bớt đỏ sậm nhẹ nhàng vòng lấy bờ eo của nàng.
"Ừ... lộ trình xa như vậy, nhỡ đâu trên đường đi..." Trước đó không lâu Trương Vinh Du bỗng nhiên nhận được tin tức của người mình giao phó, nói là tìm được đệ đệ Trương Vinh Phương mất tích trước đó rồi.
Vài ngày trước, bởi vì phụ cận Đàm Dương loạn quân nổi lên bốn phía, tin tức bị hoàn toàn phong tỏa, hoàn toàn không ra được.
Đã chờ đợi hồi lâu, hôm nay rốt cuộc...
Lúc này Trương Vinh Du dùng tiền sai người, khiến tiêu cục mang theo Trương Vinh Phương, một đường đi về phía phủ Vu Sơn bên này.
Chút chuyện nhỏ này, lấy địa vị của trượng phu nàng ở phủ Vu Sơn đương nhiên không khó.
Chỉ là chân chính lên đường rồi, lại đợi cả nửa tháng, lâu rồi không gặp đệ đệ, nàng lại có chút bận tâm.
Hôm nay trượng phu Tốc Đạt Hợp Kỳ Mộc Xích điều nhiệm Thương sự phủ Vu Sơn.
Chức vụ Thương sự nằm dưới Đồng tri, là một trong chính quan thuộc phủ Vu Sơn, nắm giữ thực quyền mọi thương vụ về phân chia tỉ mỉ vận chuyển đường bộ, có thể nói là công việc béo bở chân chính.
Cũng bởi vậy, lời trượng phu nói, các nơi trong phủ đều sẽ cho ít mặt mũi.
"Đừng lo lắng, ta vừa phái người lại đi hỏi rồi, dựa theo hành trình thì tiêu cục sắp đến, ngay trong mấy ngày này thôi." Tốc Đạt Hợp Kỳ dịu dàng an ủi.
Hắn và Trương Vinh Du yêu nhau thật lòng, hơn nữa từ sau khi quan đồ thông thuận và Sa La Cáp Lai Cát Tháp đáng ghét rời khỏi, trong nhà càng bình tĩnh yên ổn.
Quái chứng của hắn cũng mất kích thích, hồi lâu không có phát tác.
Bên phía gia tộc, cũng bởi vì quái chứng biến mất mà một lần nữa tiếp nhận hắn, dần dần đổi mới, coi trọng.
Tất cả mọi chuyện, cũng bắt đầu càng ngày càng tốt...
"Phu quân... từ nhỏ tính tình Vinh Phương có hơi không tốt... Nếu như qua đây, có nơi nào mất điểm, phu quân cứ nghiêm phạt Tiểu Ngư là được, tại đây Tiểu Ngư muốn xin ngài lượng thứ trước."
Trương Vinh Du xoay người, định hành lẽ với Tốc Đạt Hợp Kỳ.
"Phu nhân cớ gì nói ra lời ấy! Đệ đệ của nàng chính là đệ đệ của ta, ta và nàng là một nhà, vốn nên hai bên cùng đồng thuận, trước đó phu nhân giúp ta rất nhiều, hôm nay đến phiên ta trợ giúp phu nhân, là chuyện đương nhiên!"
Tốc Đạt Hợp Kỳ chăm chú thành khẩn nói.
Từ nhỏ khuôn mặt hắn xấu xí, đã ăn sự đau khổ đắng cay của nhân gian, càng có thể thấy rõ được người nào thực sự đối xử tốt với hắn, người nào chỉ là lá mặt lá trái (giả tạo, trở mặt) với hắn.
"Trên đời này luôn có một số người, chúng ta sẽ không bởi vì bần cùng phú quý mà đối xử khác nhau.
Cho dù là bần cùng cũng được, phú quý cũng thế, tình cảm giữa hai chúng ta đều sẽ không có biến hóa. Đây cũng là thân tình."
Ánh mắt hắn nhìn phía dòng người đông đúc trên cầu lớn sông Vu.
"Không lâu trước đó, ta cũng thân tình như vậy. Đáng tiếc..."
"Phu quân..." Trong mắt Trương Vinh Du lóe lên sự thương tiếc. Nàng nhẹ nhàng ôm mặt phu quân mình.
"Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, ai cũng không thể tách rời chúng ta ra được!"
Nếu như nói ngay từ đầu, nàng chỉ là có chút ý nghĩ lợi dụng đối phương, thì cho tới lúc này, nàng đã sớm coi đối phương là người một nhà với mình.
Tuy trượng phu xấu xí, nhưng tấm lòng thành tâm thành ý đối xử với nàng như thế, chưa bao giờ thay đổi.
"Lại nói tiếp, khi còn bé người đối xử với ta tốt nhất cũng là tỷ ta." Tốc Đạt Hợp Kỳ mỉm cười.