Bên hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Vi Lý nhảy lên, chống cây sào chèo thuyền qua để Trương Vinh Phương đi lên.
Trong khi chống thuyền, Vi Lý đã hát một giai điệu nào đó bằng một thứ ngôn ngữ không xác định.
Giai điệu nhỏ mang một số ý nghĩa tông giáo, như thể nàng là một cô gái trong trắng, cầu xin thần linh ban cho nàng hạnh phúc.
Đôi khi vui vẻ, đôi khi thành kính.
Không lâu sau, cả hai đến hòn đảo giữa lòng hồ.
Trương Vinh Phương xuống thuyền, chậm rãi đi tới sau lưng Thiên Nữ Đồng Chương, đứng trên mặt đất đá của thủy đình.
"Đại nhân" Hắn đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào.
Thiên Nữ quay lưng về phía hắn, y phục màu trắng trên người bị gió thổi sát vào người, làm nổi bật vòng eo và đường hông mảnh mai, hoàn mỹ của nàng.
Là một Thiên Nữ Minh Phi được Phật môn lựa chọn.
Xét về sắc vóc, nàng có thể nói là người có tỷ lệ hoàn hảo nhất trong số những nữ nhân mà Trương Vinh Phương từng thấy.
"Ngươi xem."
Nàng duỗi ngón tay chỉ vào tấm bia đá trước mặt.
Trương Vinh Phương từ phía sau nhìn lại, đưa ánh mắt dời đi từ trên người nàng, rơi xuống bia đá.
Tấm bia đá đen xám khắc những cái tên to to nhỏ nhỏ, nét bút vụng về.
Hầu hết những cái tên này đều được viết bằng Linh văn, và mỗi cái tên đều có vẻ như là một đứa trẻ đang tập luyện chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi.
“Đây là cái gì?” Trương Vinh Phương nhẹ giọng hỏi.
“Cứ xem như là tưởng niệm đi?” Đồng Chương đáp.
Nàng đặt miếng vải bông xuống, đứng dậy, hơi vươn người rồi sau đó xoay người.
"Có vẻ như cơ thể ngươi khỏe mạnh hơn ta tưởng."
Khuôn mặt nàng cứng đờ không có chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt lại khá lanh lợi, lộ ra một chút vui mừng.
“Rất cảm ơn sự quan tâm của đại nhân, trước đây ta cũng có chút không đúng mực.” Trương Vinh Phương nhớ lại biểu hiện trước đây của mình, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Năm lần Trọng Sơn đồng thời bạo phát, loại kỹ năng phát ra sức mạnh bùng nổ kia, đồng thời chồng lên năm lần cũng nhau bạo phát, sát thương do nó gây ra, chính hắn cũng không biết.
Vào thời điểm đó, tự cảm thấy mình có thể làm được nên đã bắt tay vào làm.
Cũng may là cuối cùng hắn đã thắng, nếu không thì… một kích không trúng, chính hắn sẽ phải chết.
"Một chiêu kia, thật ra rất tốt..." Trong ánh mắt Đồng Chương lộ ra ý cười. Nàng nhẹ nhàng đến gần.
"Diệp Bạch nói rằng tiềm lực của ngươi đã cạn kiệt. Ta không tin điều đó. Nhưng điều kỳ lạ là đêm qua ta đã tự mình kiểm tra, nhưng vẫn nhận được kết quả giống như của nàng."
Cái quái gì thế? Tự mình kiểm tra? Kiểm tra cái gì?
Trương Vinh Phương thất kinh, trong lòng đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Thấy sắc mặt hắn có chút đỏ lên, Đồng Chương nở nụ cười.
Tiếng cười như chuông gió, thoảng xa trong gió.
Vi Lý và những người thị nữ khác, những người đang tránh ở phía xa, nhìn về phía bên này như gặp quỷ.
Đã quá lâu rồi họ không được nhìn thấy chủ nhân của mình nở nụ cười chân thành.
Không ngờ Trương Vinh Phương lại làm được.
“Còn ngại ngùng sao?” Đồng Chương thu lại ý cười: “Không có gì to tát. Ta đã đủ tuổi làm mẹ của ngươi, về phần kiểm tra, sau khi ngươi trở về, đều là một tay ta xử lý hết vết thương cho ngươi, tắm rửa sạch sẽ cho ngươi. Không cần quá để ý."
Nàng lại xoay người, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia đá.
Trương Vinh Phương trong lòng sởn cả tóc gáy, kiếp trước cũng như kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy...
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân mình không sạch sẽ...
“Thứ ngươi muốn giấu đi, ta giúp ngươi thiêu hủy.” Giọng Đồng Chương tiếp tục truyền đến.
"Nội dung của mật quyển không thể được chuyển cho bất kỳ ai. Nếu không, ắt gặp tai bay vạ gió. Sau đó ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
“Vâng.” Trong lòng Trương Vinh Phương hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Ý của câu này là: lần này quên đi, ta sẽ xử lý cho ngươi, lần sau nhất định không được tái phạm.
“Bây giờ, ngươi cảm thấy thế nào?” Đồng Chương nói tiếp. "Ta đã bôi ngư giao đặc biệt lên khắp người ngươi, cộng với Ngọc Hành Lộ mà ngươi uống, kết hợp từ trong ra ngoài đủ để giảm thiểu thân thể ngươi xuất huyết đến mức thấp nhất."
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Trương Vinh Phương trả lời.
"Tốt rồi. Ngươi sử dụng thuật phá giới hạn chồng chất siêu gánh nặng, gây ra gánh nặng cho thân thể, nhưng chỉ chịu một chút thương tổn như vậy mà thôi. Có thể thấy, thể chất của ngươi cường đại đến khó tin."
"Tiếp theo, ta sẽ ở đây một tháng. Trong tháng này, ta sẽ đặc biệt dạy cho ngươi Kim Bằng Mật Lục."
Trương Vinh Phương sửng sốt một chút, sau đó trong lòng vui mừng khôn xiết, khẩn thiết cúi đầu nhìn đối phương.
"Cảm ơn đại nhân."
“Ngươi không cần cám ơn ta, ta dạy ngươi, nhưng là ta cũng có tư tâm.” Đồng Chương nhẹ giọng nói.
Nàng ấn vào tấm bia bằng một tay.
"Ta có thể cho ngươi đãi ngộ quyền lực Linh cấp, ta có thể cho ngươi binh lực của tử sĩ trong thành. Có thể cho ngươi trải qua rất nhiều gian khổ và đạt đến một tầm cao mà người thường không thể tưởng tượng nổi."