Nhìn hai người đang chém giết, Đồng Chương tựa như trở về mấy chục năm trước, mình đối mặt với quyết định định mệnh đó.
“Một.”
Trái tim Trương Vinh Phương căng thẳng, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được Thiên Nữ Đồng Chương vừa rồi còn dịu dàng thân thiết với hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ như thế.
Hắn đoán đây có thể là một thử thách, nhưng sát khí lạnh lẽo mơ hồ đằng sau khiến da thịt khắp người hắn thoáng chốc nổi da gà.
Một khi dàn cung tên dày đặc bắn ra, hắn không có áo giáp bên trong như Xà Vương, đến lúc đó... hắn chắc chắn sẽ chết!
Những cung thủ này không chỉ là những người bình thường, mà còn có hỏa thương binh, ngoài ra còn có những cung thủ cấp bậc Thần Tiễn.
“Hai.”
Tiếng đếm phát ra từ phía sau.
Trương Vinh Phương đột nhiên đẩy hắc đao trước mặt hắn ra, đoản kiếm vẽ ra một đường vòng cung, dùng chiêu số của Viêm Đế phù bộc phát.
Coong!
Coong coong coong!
Xà Vương cầm hắc đao trong tay, vẻ mặt dần dần rơi vào điên cuồng. Lưỡi đao trong tay hắn ta càng lúc càng hung bạo, không chút kiềm chế.
Mười hơi thở, nếu không phân thắng bại, hắn ta nhất định sẽ chết.
Nhưng thực ra, hắn ta đã nhận ra nữ tử chủ trì mọi việc lúc này. Chính là Thiên Nữ Đồng Chương trong lời đồn.
Mặc dù hành tung của người này bí ẩn, nhưng nói chuyện giữ lời, đã nói là làm.
Có nàng ở đây, nếu hắn ta muốn sống sót, chỉ có một con đường!
Đó là chiến thắng!
Hắc đao không ngừng di động trên tay hắn ta, xoay vòng, đâm, chém. Giống như một con hắc mãng (rắn đen) thực sự.
Mà Trương Vinh Phương dựa vào thân pháp di chuyển nhanh hơn của mình, thân pháp của hắn ở những thay đổi quy mô nhỏ, tốt hơn nhiều so với Xà Vương.
Hơn nữa, Xà Vương đã sớm bị thương nặng, tố chất toàn thân đã giảm đi rất nhiều.
Đây cũng là điểm mấu chốt giúp hắn có thể chống đỡ đến lúc này.
Tiếng đếm ở phía sau đã lên đến năm.
Đám người hỏa thương binh đã một lần nữa lên đạn.
Trong sân, bóng dáng hai người đan xen vào nhau, đao kiếm va chạm, từng vệt từng vệt hoa máu bắn ra.
Phụt!
Đột nhiên, bàn tay phải bị thương của Trương Vinh Phương lại lần nữa lệch đi, trên cánh tay hắn bị rạch ra một lỗ máu.
Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, lượng dưỡng khí tiêu hao nhiều khiến phổi nóng như lửa đốt.
Ta không thể nhớ mình đã sử dụng kỹ năng phá hạn bao nhiêu lần.
Mười lần? Hai mươi lần?
Thuộc tính sinh mệnh trong tầm mắt của hắn đã tạm thời giảm xuống vài điểm.
Đó là dấu hiệu của bị thương.
“Bảy.”
“Tám.”
Oành!
‘Kỹ năng phá hạn: Tùng Vân!’
Trương Vinh Phương đột ngột bộc phát, không báo trước giơ chân lên, đá vào thắt lưng của Xà Vương, đạp lùi về phía sau mấy bước.
Chiêu thức này là chiêu thức kỹ năng phá hạn mới, hắn thu được sau này, đồng thời cũng là loại phù pháp trong Đại Đạo giáo, trừ loại thứ hai Trọng Sơn.
Một cú đạp này đã thành công, có vẻ như hơi hơi cứu vãn được xu hướng suy tàn.
Nhưng phải thừa nhận, lúc này hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Mọi thứ về hắn đều bị Xà Vương nhìn thấy rõ ràng, chiêu số của hắn đều bị tính toán nắm giữ.
Lúc này giao thủ, mặc dù ban đầu hắn bởi vì thể năng mà đánh thành thế hoà không phân thắng bại.
Nhưng bây giờ...
Trong phút chốc, Xà Vương lại lao tới.
Trương Vinh Phương không ngừng chống đỡ lưỡi đao của đối phương, việc liên tục sử dụng kỹ năng phá hạn đã khiến nội tạng của hắn dần dần phát ra rên rỉ.
“Chín.”
Giọng nói của Thiên Nữ Đồng Chương lại vang lên.
“Giết!” Xà Vương rống lên, hai tay cầm đao, nhanh như chớp chém ngang.
Hắn ta cũng đã ở thời khắc sống còn. Gánh nặng của trạng thái cực hạn khiến thể năng của hắn ta biến mất nhanh chóng.
Nếu lần này không thể bắt được hắn, thì...
Leng keng leng keng!
Đoản kiếm gian nan đón đỡ, trên thân kiếm đã đầy những lỗ răng cưa lởm chởm.
Chỉ dựa vào võ học hiện tại, mỗi một chiêu thức của Trương Vinh Phương đều bị đối phương nắm giữ. Chỉ cần hắn giơ tay lên là Xà Vương đã có thể nghĩ ra phương pháp đối phó.
Cho nên, cho dù hắn đánh trả như thế nào cũng đều vô nghĩa.
Vì vậy, dù võ học của hắn đều Phá Hạn Viên Mãn, không hề có kẽ hở, nhưng vẫn không công phá được hàng phòng ngự của đối phương. Hắn vẫn không có cơ hội chiến thắng như cũ.
‘Phần thắng... ở đâu?’
Nội tâm Trương Vinh Phương điên cuồng chuyển động, vô số ý nghĩ, vô số suy nghĩ gần như nhấn chìm tâm trí hắn như một tấm màn mưa.
“Mười.”
Tiếng nói truyền ra.
Cuối cùng Xà Vương cũng dùng hết sức chém về phía Trương Vinh Phương.
Ánh đao hơi vặn vẹo, với sự trợ giúp của bộ pháp quỷ dị để dịch chuyển, cú chém phủ đầu rõ ràng quang minh chính đại, biến thành giống như một con trăn khổng lồ đang há cái miệng rộng, bắn ra cắn xé về phía Trương Vinh Phương.
“Ta… Hiểu rồi!” Trong lòng Trương Vinh Phương chợt lóe lên một tia linh quang.
Cơ bắp toàn thân nhanh chóng co rút, sau đó bành trướng và bùng nổ.