TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 340: Tâm (3)

Xoẹt một tiếng.

Thừa dịp họ mất tập trung, Xà Vương Tiết Cảnh Hạo lao sang bên trái, ném một quả cầu đen trong tay.

Quả cầu đen nổ tung, rất nhiều khói đen tràn ngập ở khắp nơi, bao phủ cả thân hình.

Dựa vào làn khói đen, hắn ta lao về phía vòng vây bên phải, cố gắng phá vỡ vòng vây của tử sĩ, chạy trốn khỏi nơi này.

Viu!

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng dây cung bị nới lỏng.

Một trận mưa tên đen kịt, giống như những con châu chấu, vẽ lên một hình parabol nhỏ bé, bao phủ mấy chục mét xung quanh Xà Vương.

Xà Vương vội vàng vung đao chém rớt, đánh lệch những mũi tên đang bay tới.

Nhưng sau một trận mưa tên, một đợt khác lại ập đến.

Hắn ta bị buộc phải dừng lại, không ngừng chống lại những mũi tên bay tới.

Đoàng!

Một tiếng súng nổ vang.

Giữa rừng mưa tên, một tiếng súng nặng nề xen lẫn nổ tung.

Tốc độ của viên đạn bay nhanh hơn mũi tên, mà lại thành giống như tán đạn, hạt mưa rơi lả tả.

Xà Vương liên tiếp cản mấy mũi, sau đó cả người bị bắn tóe máu.

Những cao thủ còn lại của Hắc Thập Giáo bên cạnh hắn ta rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, lần lượt bị đánh ngã xuống đất.

Ba đợt mưa tên qua đi, hai đợt súng bắn một lượt.

Khi mọi thứ lại lần nữa dừng lại.

Cuối cùng cả người Xà Vương Tiết Cảnh Hạo bê bết máu, mệt mỏi nửa quỳ trên mặt đất, tóc tai bù xù, bộ dạng như người tàn tật.

Lúc này, áo choàng bên ngoài của hắn ta đã bị đập nát, lộ ra bộ áo giáp màu đen mặc bên trong.

Nếu không có áo giáp bên trong, có lẽ hắn ta đã kết thúc từ lâu rồi.

Xoạch!

Loan đao trên tay đâm xuống đất.

“Có bản lĩnh thì đấu với ta một trận chiến công bằng!” Hắn ta gầm lên, một ít máu chảy ra từ khóe miệng và lỗ mũi.

Nhưng đôi mắt của hắn ta lại dán chặt vào Thiên Nữ Đồng Chương và Trương Vinh Phương đang đến gần.

Nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt Trương Vinh Phương, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu ra điều gì đó.

“Kim Sí Lầu!!!”

Thiên Nữ Đồng Chương hơi nghiêng người nhìn về phía Trương Vinh Phương.

“Ngươi muốn đi lên báo thù không?”

Lúc trước, Xà Vương Tiết Cảnh Hạo đã làm Trương Vinh Phương bị thương một tay, đến nay vẫn chưa hồi phục.

Bây giờ là lúc để báo thù.

Trương Vinh Phương nhìn Xà Vương giữa sân, im lặng.

“Vị này là cao thủ siêu phẩm cấp, thuộc hạ bất tài, thôi bỏ đi vậy.”

Nếu có thể trực tiếp ép chết, mình cần gì phải đi lên mạo hiểm chứ?

Đây là ý nghĩ của hắn.

“Không sao đâu.” Thiên Nữ Đồng Chương nhẹ nhàng nói: “Sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc, bây giờ thử một lần đi.”

Sớm muộn gì? Đây là một cao thủ siêu phẩm đó!

Những ý chứa đựng trong lời nói này của nàng ngay lập tức khiến trái tim Trương Vinh Phương rung động.

Hắn lại nhìn vào Xà Vương đã kiệt sức không chịu nổi, đầy người là vết thương. Lúc này mới đi về phía trước.

Đi thẳng đến khi chỉ còn cách Xà Vương vài mét mới dừng lại.

“Cổ tay phải của ta không thể dùng lực, bây giờ trên người ngươi đang có vết thương. Coi như ngươi ta hòa nhau. Một trận chiến như thế này mới coi như công bằng.”

Trong lòng hắn lờ mờ đoán được ra, đây có thể là một lần thử thách của Thiên Nữ đối với hắn.

Nếu thắng... có lẽ sẽ nhận được rất nhiều thứ!

Xà Vương quan sát hắn, đã nhớ lại người này là ai.

“Lúc trước không hoàn toàn giết ngươi là lỗi của lão phu!” Hắn ta chống người lên, cảm thấy lục phũ ngũ tạng như lửa đốt.

Cơ thể này đã bị nội thương rất lớn. Sức lực đương nhiên cũng giảm đi rất nhiều.

Nhưng không quan trọng, có vẻ địa vị người trước mắt không thấp, chỉ cần thắng bắt được hắn thì chính mình sẽ có cơ hội... có cơ hội...

“Hôm nay, hãy để ta bù đắp sai lầm này!”

Uỳnh!

Hắn ta giậm mạnh dưới chân một cái, mặt đất rạn nứt.

Ánh đao trong tay giống như một con rắn đen, mũi đao đi trước, đâm về phía Trương Vinh Phương.

Tốc độ ra tay này nhìn có vẻ như bùng nổ, nhưng thực ra chỉ tương đương tốc độ bát phẩm.

Mũi đao đen nhánh, còn lưu lại một ít vết máu, trong nháy mắt đã cắt ngang một nửa khoảng cách giữa hai người.

Sắc mặt Trương Vinh Phương nghiêm túc, nắm chặt đoản kiếm, ưng trảo giương lên, hướng về phía trước nghênh đón.

“Mật Chung!”

Không ngờ hắn mới lao ra một bước, bên tai bỗng nghe thấy một tiếng gào thét dữ dội của đối phương làm chấn động.

Chỉ thấy Xà Vương đang lao đi được nửa đường, bỗng toàn thân bành trướng, bắp thịt căng phồng.

Huyết sắc trong mắt hắn đột nhiên biến đậm đặc, tốc độ của hắc đao trong tay cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Đó hình như là... trạng thái cực hạn!

Cao thủ tranh chấp, tính toán sai một chút thì đó là sự khác biệt giữa sống chết.

Lúc này Xà Vương ra tay được một nửa thì bất ngờ bùng nổ. Hoàn toàn để cho đối thủ tính toán sai tốc độ và xuất lực của hắn ta.

Chỉ là hắn âm.

Lúc này hai cánh tay của Trương Vinh Phương cũng bành trướng dữ dội, sung huyết, trên mặt lộ ra gân xanh, hai mắt đỏ rực.