TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 338: Tâm (1)

Thân thể đệ đệ ở đằng xa bị chặt ngang cắt thành hai khúc. Như thể bị một cái kéo cắt xoèn xoẹt một phát, trực tiếp cắt đứt.

Máu bắn tung tóe, cái rương nhỏ trong tay hắn ta lộn nhào, rơi xuống bãi cỏ.

Ánh mắt Chiếu Thiên Minh đông cứng lại.

Hắn không nhìn cái rương, mà nhìn thi thể đệ đệ ngã xuống đất, khuôn mặt dần dần vặn vẹo, co giật.

Ở sâu trong rừng, Trương Vinh Phương chậm rãi đi ra, cúi xuống nhặt cái rương trên mặt đất lên. Thở dài.

Mở cái rương ra, đầu tiên hắn lấy bản kinh bạch viết tay bên trong ra, giấu ở trên người mình.

Gió lạnh luồn lách vào trong rừng, cuốn từng lớp lá khô héo trên mặt đất lên.

Bụi mịn và mảnh vụn bị thổi bay, tạo thành một vật thể lơ lửng như tuyết vàng.

Trương Vinh Phương nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Chiếu Thiên Minh qua hai mắt của chiếc mặt nạ.

“Nếu lúc ấy ngươi đã làm chuyện đó, ngươi nên nghĩ đến, chuyện hôm nay nhất định sẽ xảy ra.”

Hắn bước từng bước lại gần. Đôi ủng giẫm nát những chiếc lá khô trên mặt đất, sau đó những chiếc lá vỡ nát bị gió cuốn lên, thổi về phía trước.

“Là ngươi!” Chiếu Thiên Minh bỗng nhiên vặn vẹo rống to, ngón tay hắn chỉ thẳng vào Trương Vinh Phương.

“Đều là do ngươi! Nếu ngay từ đầu ngươi không xuất hiện, ta làm sao có thể… Làm sao...”

Oành!

Trong tích tắc, một bóng người vọt tới trước mặt hắn, dùng một tay túm lấy cổ họng hắn rồi nâng lên cao.

Phụt.

Một cây đoản kiếm khác lặng lẽ đâm vào trái tim của Chiếu Thiên Minh.

Cán kiếm dùng sức vặn một cái.

Máu trào ra từ mép vết thương, dần dần nhuộm đỏ cả quần áo.

Chiếu Thiên Minh giãy dụa, hắn bị tập kích trong nháy mắt tâm tình kích động nhất, thực lực kém cực lớn, khiến hắn không thể phản kháng dù chỉ một chút.

“Làm ơn... Tha... tha cho... người nhà của ta...” Hắn đưa tay lên, cố gắng nắm lấy Trương Vinh Phương.

Nhưng cánh tay nhấc lên được một nửa đã không còn sức, rơi xuống.

“Ta đồng ý với ngươi... Không hại người nhà.” Trong mắt Trương Vinh Phương chợt lóe lên một tia không đành lòng, nhẹ giọng nói.

Trong một ngày, hắn chứng kiến ​​quá nhiều giết chóc và tử vong.

Nghe được câu này, Chiếu Thiên Minh rốt cục chậm rãi nhắm mắt lại, ngẹo đầu, hoàn toàn không còn hơi thở.

Trương Vinh Phương thả tay ra, thở hắt ra một hơi dài, rồi để mặc hắn rơi xuống đất.

Không thèm nhìn lại thi thể, hắn xoay người nhanh chóng rời đi.

Lúc trước, hắn vừa nhận được tin tức, liền vội vàng đến đây xử lý Chiếu Thiên Minh.

Chiếu Thiên Minh tưởng rằng mình có thể chạy thoát, nhưng thật không may, bây giờ, khắp nơi ở Thành Đàm Dương, đâu đâu cũng là người của Kim Sí Lầu.

Lực lượng của Kim Sí Lầu tỏa ra khắp các nơi trong thành, căn bản không ai có thể thoát khỏi sự quản chế của tử sĩ và nhân viên tình báo.

Sau khi nhanh chóng đi xuyên qua rừng trong mấy chục nhịp thở, chẳng bao lâu sau, Trương Vinh Phương đã đi đến đống đổ nát của một tòa nhà vẫn đang cháy.

Khắp nơi bên trong đống đổ nát đều là những tòa nhà bị sụp đổ, xà nhà gãy vỡ, những bức tường cháy hừng hực và những đống đổ nát bốc khói đen ngùn ngụt.

Và xác chết ở khắp nơi.

Ở phía trước của đống đổ nát, một tấm bảng bị vỡ trên mặt đất viết rõ ràng mấy chữ lớn: Triệu gia trang.

Trương Vinh Phương nhanh chóng tìm một ngọn lửa, đưa tay ra, nắm lấy bản kinh bạch viết tay trong ngực.

“Ngươi đang làm gì đấy?”

Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói.

Trương Vinh Phương giật thột, cảm giác ớn lạnh từ sau lưng dâng lên đến đỉnh đầu.

Hắn buông tay ra, từ từ xoay người lại.

Sau lưng hắn là Thiên Nữ Đồng Chương.

Toàn thân nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, trắng thuần khiết không tỳ vết, mái tóc dài bay bay trong gió, trong đầu ngón tay cầm một cây kim châm.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương.

“Ngươi... mới vừa đi giết người?”

Trương Vinh Phương im lặng.

“Thuộc hạ... Vừa nãy nhận được tin tức của thuộc hạ, nên đi xử lý trước một tên phản bội.”

Đồng Chương lặng lẽ nhìn hắn, hai mắt không chớp, con ngươi đen láy trong veo phản chiếu hình ảnh người trước mặt như một tấm gương.

Gió đã giúp ngọn lửa ngày một lớn hơn.

Triệu gia trang dần dần bị ngọn lửa nhấn chìm, ngay cả những hài cốt cuối cùng cũng bị nuốt hết.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm vài giây.

Trương Vinh Phương cúi đầu trước, thể hiện sự cung kính.

Không biết tại sao, hắn ở trước mặt Thiên Nữ Đồng Chương, luôn có một loại sợ hãi nảy sinh bất cứ lúc nào.

Như thể... như thể người nọ có thể xuống tay với hắn bất cứ lúc nào.

“Ngươi là một đứa bé ngoan... đứa bé ngoan... thì đừng làm chuyện xấu...”

“Vâng!” Cảm giác kinh sợ trong lòng Trương Vinh Phương dần dần lắng xuống rồi biến mất.

Bản năng của cơ thể hắn lờ mờ cảm thấy cảnh báo đã được giải trừ, thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình đã vượt qua cửa ải.

Ban đầu hắn vẫn luôn đi theo Thiên Nữ Đồng Chương, nhưng vừa rồi hắn lợi dụng thời gian đối phương rời đi không bao lâu liền tự mình đi truy sát Chiếu Thiên Minh, hành vi này của bản thân đã là bất kính.