“Trên đời này không có quỷ thì Phật ở đâu ra?”
“Có cứu rỗi, có độ người, mới có người sẽ tin tưởng thờ phụng.”
Trương Vinh Phương tự nhiên hiểu rõ đạo lý này trong lòng, đây không phải là sự tồn tại tương đối trong lý luận hiện đại sao?
Chỉ là hắn không ngờ thế đạo này sẽ có người có thể tự mình lĩnh ngộ sâu sắc như thế.
Hai người xoay người bước ra khỏi Tam Thanh điện, ngay sau đó một đám đạo nhân đã bước tới.
Đạo nhân tóc bạc phơ đi đầu thi lễ chào hai người, sau đó dẫn người phong tỏa cửa lớn của Tam Thanh cung.
Đồng Chương không để ý lắm, tiếp tục đi dạo trong Đạo Cung cùng Trương Vinh Phương.
Mỗi lần đi đến một nơi, bước chân dừng lại, hơn mười nhân mạng biến mất tại chỗ.
Kim châm trong tay nàng dường như dùng mãi không hết, tùy ý tuôn ra, thật hơi giống như thiên nữ tán hoa.
Không lâu sau, hai người bước ra khỏi Thiên Toàn Cung, bên trong Đạo Cung đã ngã xuống hơn trăm người.
Tiếng khóc bị kìm nén không ngừng truyền ra từ bên trong.
Thiên Nữ Đồng Chương dường như đã quen với việc đó.
“Đi thôi, đến chỗ tiếp theo.”
Chẳng mấy chốc có người mang đến cho nàng một hộp kim châm mới từ bên cạnh.
Nàng cất nó cẩn thận, đem theo Trương Vinh Phương đi một hướng khác.
Hình như vị trí đó là của Đại Dương tự.
Lúc Trương Vinh Phương rời đi, hắn quay đầu nhìn lại Thiên Toàn Cung, có thể nhìn thấy Cung chủ dẫn mọi người đứng ở chính giữa quảng trường, nhìn bọn họ rời đi từ xa.
“Những người đó, đều là những người đáng chết sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
Khi Đồng Chương ra tay vừa rồi, thậm chí còn ảnh hưởng đến một số khách hành hương bình thường.
“Không biết.”
Thiên Nữ khẽ lắc đầu.
“Không thể tha cho một số người vô tội sao?” Trương Vinh Phương cau mày.
Hắn có thể tuyệt đối tàn nhẫn trong việc đối phó với kẻ thù, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng đối với những người bình thường hoàn toàn không liên quan gì đến mình, hắn không nghĩ việc giết người tùy ý sẽ có ích lợi gì.
“Không sao.” Đồng Chương mỉm cười: “Sau đó đi diệt trừ sạch sẽ người trong nhà bọn họ là được rồi.”
Trong lòng Trương Vinh Phương không có ý đó, nhưng vẫn không dám nói.
Trong Đại Dương tự, Thiên Nữ Đồng Chương một đường vừa đi vừa giết.
Mỗi một hòa thượng thậm chí mới giây trước đang chắp tay chào hỏi, mà giây sau đã ngã xuống đất, từ từ mất đi sức sống.
Từ cửa viện đến đại điện.
Một đám người mặc áo giáp xám trắng vây quanh Đại Dương tự.
Ngay từ lúc Thiên Nữ bắt đầu ra tay, một đám người đã cầm kiếm xông vào cửa, đội cung nỏ ngắn phía sau bao vây tứ phía, không một ai được phép chạy thoát.
“Nhiều Vân Yên tử sĩ như vậy?... Rốt cuộc Đại Dương tự ta đã đắc tội ngươi chỗ nào? Tại sao phải hạ độc thủ với chúng ta như vậy?”
Một nhà sư râu bạc phơ vóc người cường tráng, tay cầm một cây trượng đồng, mạnh mẽ dùng một chiêu đánh lui ba tên tử sĩ liên thủ bằng trường kiếm.
Trên mặt lão mang theo vẻ bi thương.
Võ công cao cường ngày đêm miệt mài tu luyện, vậy mà lại đành bất lực khi đối mặt với bao nhiêu tử sĩ và cung nỏ đang nhắm vào mình.
“Trụ trì Phương Diệp?” Trương Vinh Phương nhận ra người này, chính là người được xưng là Đồng Kim Cương đệ nhất cao thủ, hòa thượng Phương Diệp của Đại Dương tự.
Phương Diệp là một pháp danh, chính vì pháp danh đặc biệt này mà hắn mới nhớ kỹ người này.
“Thiên Nữ Đồng Chương! Bao nhiêu năm qua, ngươi đã giết bao nhiêu tăng nhân rồi? Chuyện đến nước này còn chưa đủ sao?”
Cơ bắp toàn thân của Phương Diệp phồng lên, lần lượt các kỹ năng phá hạn dồn dập bùng nổ.
Khí huyết ngày càng mạnh khiến da thịt trên cơ thể của lão đỏ bừng, hai con ngươi trong mắt cũng bắt đầu sung huyết.
Chỉ cần quan sát bằng mắt thường, Trương Vinh Phương có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người đối phương, khiến hắn cảm giác hơi ngột ngạt.
“Đây là trạng thái cực hạn được hình thành do kết hợp kỹ năng phá hạn.” Đồng Chương nhẹ nhàng giải thích.
“Sau khi cửu phẩm có thể tập một bộ đầy đủ tất cả các kỹ năng phá hạn của võ học thượng thừa. Mà chỉ cần là võ học thượng thừa, tất cả các kỹ năng phá hạn có thể kết nối với nhau, tạo thành trạng thái cực hạn duy nhất.
Đây cũng là điểm mấu chốt tại sao thượng thừa được công nhận là thượng thừa.”
Trương Vinh Phương bỗng nhiên nhớ tới lần Hoàng Ngọc Chân, một cao thủ cửu phẩm đánh cắp Trục Nguyệt đao trước kia, hình như lúc đó hắn ta cũng đã sử dụng một chiêu thức tương tự.
Bây giờ, không ngờ cũng có một cửu phẩm ở Đại Dương tự!
“Ah!” Phương Diệp hòa thượng giậm chân, vung quyền trượng đồng, oành một tiếng, giống như một viên đạn đại bác lao về phía hai người bọn họ.
So với thân hình cường tráng hơn hai mét, chiều cao của Thiên Nữ Đồng Chương thậm chí còn không bằng Trương Vinh Phương, chỉ một mét bảy.
Hai người giống như một con tê giác húc vào một con hươu sao.