Hai người khác cũng bước vào sân từ bên cạnh, một nửa bao quanh Ngân Diện Thiền.
Ba người một tên bát phẩm, hai tên thất phẩm, đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn.
Xà Vương trong lòng bình thản, cầm đoản kiếm trong lòng bàn tay.
Nhiều người như vậy, hắn ta liền không tin...
Bịch!
Trong khoảnh khắc, một bóng người hiện ra trước mặt hắn ta.
Chính là Ngân Diện Thiền!
Ngay lập tức, mái tóc trắng lướt qua mặt hắn ta, đoản kiếm đan xen.
Keng!
Hai thanh đoản kiếm giao kích, phát ra những tia lửa chói mắt.
Ngân Diện Thiền lật người nhảy lên giữa không trung, thân hình mềm mại vô cùng, xẹt qua khe hở giữa ba cỗ vũ khí.
Đoản kiếm trong tay hắn ta giống như đôi cánh ve sầu thực thụ, lúc vượt qua Xà Vương, chúng rung lên với tốc độ cao và hóa thành hai bóng mờ.
Bóng mờ thoáng qua.
Cùng lúc đó, một vài dòng máu phụt ra từ người Xà Vương.
Chỉ trong tích tắc, Xà Vương đã bị một đòn nặng.
Không chần chừ, hắn ta quay người bỏ chạy.
Một kẻ điên theo đuổi cực cảnh sẽ không phải là thứ có thể dễ dàng chọc vào!
Hắn ta cả người đau dữ dội, không quay đầu lại lao nhanh về phía xa. Về phần những người sau lưng Hắc Thập giáo, đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của hắn nữa.
Một loạt tiếng la hét liên tục truyền đến từ phía sau.
Bóng người Ngân Diện Thiền với tốc độ không nhanh, nhưng nó có độ chính xác rất ngắn.
Dù phải đối mặt với đòn tấn công nào, hắn cũng có thể tránh né một cách cực kỳ chính xác.
Không ai có thể chạm vào hắn ta.
Nhưng mỗi một kiếm của hắn ta đều có thể dễ dàng xuyên thủng chỗ yếu hại của một người.
…
Mưa phùn lất phất, không biết từ lúc nào, sắc trời càng ngày càng u ám.
Những tia chớp lặng lẽ len lỏi giữa những tầng mây, sau đó là tiếng sấm rền vang dội.
Trước Thiên Toàn Cung.
Hai bóng dáng một cao một thấp thong thả di chuyển trên những bậc đá dài.
“Nhiều người gọi ta là Thiên Nữ, nhưng thực ra đó là một câu chuyện đã từ rất lâu rồi.”
Nữ tử áo trắng phía trước đeo mặt nạ Kim Sí Lầu, ngẩng đầu nhìn Đạo Cung trước mặt.
“Từ Thiên Nữ có nguồn gốc từ Phật giáo. Khi đó ta được lựa chọn, phần lớn đưa đi để tu luyện Phạm m Thiên Ma Vũ. Ta vẫn nhớ đó là chuyện của nhiều năm trước...”
Đồng Chương nhìn cánh cổng Đạo Cung đang từ từ đến gần, ánh mắt thâm thúy.
“Thập Lục Thiên Ma Vũ, vãn bối cũng đã từng nghe nói đến.” Trương Vinh Phương ở phía sau thấp giọng đáp.
“Ừ. Nếu không phải Đạt Mễ Nhĩ Đế sư ngăn cản, có lẽ bây giờ ta đã trở thành Minh phi. Trở thành Thập Ác Thiên Ma cám dỗ Đức Phật...”
Đồng Chương nhớ lại.
“Cho nên, ngươi đi theo con đường đạo môn cũng tốt. Đi con đường của Đại Đạo giáo cũng tốt.”
Trương Vinh Phương không biết tại sao. Cũng không biết tại sao lại tới nơi này.
Nhưng nhìn thấy Thiên Nữ Đồng Chương đã tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn chỉ có thể theo kịp.
Hai người bước đến trước cửa Thiên Toàn Cung.
Hai đạo nhân canh giữ cửa cung đã nhìn thấy bọn họ từ xa, nhìn thấy hai người nhàn nhã tán gẫu, phong thái ôn hòa, y phục không giống người bình thường.
Hai đạo nhân cũng ân cần chắp tay chào hai người.
Thiên Nữ Đồng Chương mỉm cười đáp lại, tiếp tục đi vào trong cùng Trương Vinh Phương.
Đi qua quảng trường đối diện với cửa chính.
Đi ngang qua những hàng đạo nhân đang ngồi xếp bằng, tụng kinh.
Họ đến chủ điện lớn nhất ở giữa Thiên Toàn Cung.
Phía trên chính điện treo một tấm bảng hiệu rất lớn - “Tam Thanh điện.”
Bên trong, không ngớt những khách hành hương, đạo nhân đang tụng kinh và rung chuông.
Làn khói nhang đèn lượn lờ lan tỏa khắp đại điện, làm tôn lên những bức tượng thần vàng son lộng lẫy trông không giống vật chết.
Hồ Thế Chí, người đứng đầu Tam Thanh điện, đang chợp mắt ở phía bên phải, đang ngủ ngon lành bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó không đúng lắm, vội vàng mở mắt ra.
Một cánh tay trắng như ngọc trước mặt đang yên lặng điểm về phía trán của hắn ta.
Bóng trắng lóe lên.
Đồng Chương thu lại bàn tay phải, rút ra một cây kim châm giữa hai ngón tay.
Sau đó, tiệm tay ném nó đi.
Xì!
Một mảnh kim châm bay ra, từ bên trái hướng về phía từng đạo nhân một, tiếng đổ gục vang lên dồn dập.
Tất cả mọi người đều bị trúng châm vào mặt và đầu. Và sau hai giây liền mất đi hơi thở, không thể cử động. Rõ ràng là đã bị đâm vào một huyệt vị nào đó.
Một số khách hành hương đang cúi đầu làm lễ nhìn thấy cảnh này, lập tức la hét ầm ĩ, cuống cuồng bỏ chạy.
Đồng Chương không thèm để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn tượng thần.
“Sau này, ta gia nhập Kim Sí Lầu, lại hiểu ra một đạo lý.”
“Mọi thứ trên đời này, không có gì có được mà không phải trả giá.”
Trương Vinh Phương nghe vậy, suy tư hỏi.
“Nếu lúc đó không thấy cái giá phải trả thì sao?”
“May mắn, nó sẽ khiến người ta buông lỏng bản thân.” Đồng Chương nhẹ nhàng nói: “Con người cần đau khổ, cần ngăn trở để cảnh tỉnh bản thân.