Sức mạnh càng lớn, tốc độ càng nhanh.
Nhưng người trước mắt này.
Trương Vinh Phương không tự chủ được mà cơ thể căng cứng lên.
Hắn không biết tại sao mình lại cứng người, nhưng bản năng của thân thể… nổi lên run rẩy....
"Ngươi đến gần hơn ta..." Nam tử ngân diện mờ mịt nói.
"Đúng vậy." Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng viết chữ trên bảng xong.
Đó là một chữ 'Cực' to lớn.
Mực nước màu đen chậm rãi khuếch tán ở nét viết cuối cùng, rồi tràn ngập.
"Nhân lúc ta còn có thể nhớ." Nữ tử ngẩng đầu, đáy mắt nổi lên một vòng màu máu.
"Đi đi."
Nàng để bút xuống.
"Lần này giúp ngươi, hai chúng ta dứt khoát." Nam tử ngân diện nói khẽ.
"Được."
Nữ tử im lặng.
"Nhưng ta sẽ không ra mặt, chúng ta cũng sẽ không ra mặt. Nếu ngươi chết, cũng là chết."
Nam tử ngân diện không đáp lời lại, quay người đi đến phía cửa.
Trương Vinh Phương đứng ở trước cửa, không tự chủ được mà tránh ra.
Hắn chăm chú nhìn người này im lặng rời khỏi, không nói một lời.
Gương mặt trẻ tuổi và tóc dài ngân bạch của đối phương hình thành độ tương phản rõ ràng.
Khiến người ta không biết rốt cuộc hắn là trẻ tuổi hay là lão niên.
Không bao lâu, bóng lưng nam tử biến mất trên hành lang.
Thậm chí Trương Vinh Phương không thể nghe được âm thanh hắn đạp xuống lầu, rõ ràng lúc vừa rồi mình đi lên bậc thang lầu đó còn có thể phát ra tiếng vang két két.
Quay đầu lại, ánh mắt Trương Vinh Phương rơi trên người nữ tử bạch y kia.
"Tại hạ Bạch Ưng Đàm Dương, xin hỏi ngài là?"
Hắn không tự chủ mà dùng kính ngữ.
Người nam vừa rồi vô cùng nguy hiểm, mà nữ tử này có thể sai sử người kia, chỉ sợ người này càng nguy hiểm hơn!
Mặc kệ lúc nào, cẩn thận trước vẫn tốt hơn.
Cái gọi là nhiều lễ thì không bị trách, cẩn thận chút không có sai.
Hình như lúc này nữ tử mới phát hiện ra sự tồn tại của Trương Vinh Phương.
Đồng tử trong mắt nàng dần dần tập trung, hiện ra thân ảnh của đối phương.
"Ta biết... Ngươi là người đưa kinh bạch lên.. Kinh bạch mật quyển."
"Đúng là thuộc hạ." Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động, lập tức bày thấp thái độ.
Nữ tử đưa tay sờ lên túi ở eo, lại chợt sửng sốt, túi trên eo nàng không có gì cả.
"Thật có lỗi, ta lại quên mang gì đó..." Hình như nàng muốn ban thưởng gì đó cho Trương Vinh Phương, nhưng lại lúng túng phát hiện, mình không sờ ra được gì.
"Đại nhân, đây là chuyện thuộc hạ phải làm. Không cần ban thưởng." Trương Vinh Phương nhanh chóng nói: "Chỉ là đại nhân, bây giờ cục diện Kim Sí Lầu ta ở Đàm Dương khá là không ổn. Thế lực đến tìm mật quyển kinh bạch có Hắc Thập Giáo, Mật giáo. Những thứ này đều không phải là nơi thuộc hạ có thể trêu chọc được."
Hắn nhanh chóng nói chuyện mình khó xử ra.
"Ta hiểu rồi...." Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi là đứa nhỏ ngoan... Bất chấp nguy hiểm nộp mật quyển lên. Sau đó mình ở lại gánh chịu uy hiếp."
Nàng dùng giọng nói mềm mại của thiếu nữ, lúc nhẹ nhàng ôn nhu nói từ đứa nhỏ ngoan, trong lòng Trương Vinh Phương nổi da gà, nhưng lại không thể biểu hiện ra, chỉ có thể chịu đựng.
"Như vậy." nữ tử vỗ tay nhè nhẹ: "Ngươi có nguyện vọng gì không? Ta có thể làm được, có thể giúp ngươi hoàn thành một lần."
"Nguyện vọng?" Trương Vinh Phương sửng sốt, phạm vi này lớn lắm.
"Đúng vậy, nguyện vọng." nữ tử gật đầu: "Ví dụ như, có kẻ thù nào cần giết không? Hoặc là muốn biết tin tức gì."
Giết người?
Thông tin?
"Thuộc hạ..."
Trương Vinh Phương suy nghĩ một chút, không biết Xà Vương bên ấy có thể mở miệng này hay không.
"Tiết Cảnh Hạo đả thương ngươi. Muốn đồ sát cả nhà hắn không?" Nữ tử nhẹ giọng nhu hòa nói.
"... Ngài... nhưng đó là Xà Vương! Là siêu phẩm đặc sứ của Hắc Thập Giáo...!" Trong lòng Trương Vinh Phương run lên.
"Không sao." Nữ tử cười khẽ, nhưng khuôn mặt lại không có chút biến hóa, chỉ là ánh mắt chớp động.
"Không sao..." Ánh mắt nàng mông lung. "Thừa dịp ta còn cảm thấy… cảm thấy...."
Lúc này bên ngoài Vân Yên Cư.
Dùng nơi này làm trung tâm, trong vài trăm mét xung quanh.
Từng người từng người lưng đeo chữ vàng võ phù không ngừng hiện thân, tề tụ đến Vân Yên Cư.
Bề ngoài của bọn họ giống như dân chúng bình thường, nhưng có vẻ như chỗ sâu trong đáy mắt cũng cất giấu hờ hững với mạng người.
*
Ngoại thành Đàm Dương, Thanh Đỉnh sơn.
Phương hướng đối thẳng với cửa thành, một đội người mặc giáp trụ xám trắng thân hình cường tráng, đang xếp thành hàng, phóng ngựa chạy gấp theo quan đạo.
Trên người tất cả mọi người đều là nội giáp ngoại bào, đầu đội mặt nạ, vác trên lưng kiếm hai lưỡi.
Không chỉ như vậy, trên quan đạo ba cửa thành còn lại đi đến Đàm Dương, cũng có từng nhánh đội ngũ hơn trăm người phóng ngựa chạy đến phía bên này.
Tất cả đội ngũ đều là cách ăn mặc giống nhau, trang phục giống nhau.
Mấu chốt nhất là, những người cầm đầu bọn họ, bên hông cũng bí mật treo từng viên từng viên ngọc lông vũ ấn ký đại biểu Kim Sí Lầu.