Lại không ngờ, bây giờ lại xuất hiện lần nữa.
"Ngươi về trước đi, chú ý che giấu bản thân. Ta muốn đi một nơi." Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Thanh Tố không cần phải nhiều lời nữa. Bây giờ chỉ có thể dựa vào Bạch Ưng đại nhân nghĩ biện pháp, nếu ngay cả Bạch Ưng bát phẩm cũng không có cách nào, vậy tứ phẩm nho nhỏ như nàng chỉ có thể rời xa Đàm Dương hoàn toàn, đi đến một chỗ khác.
Tránh đầu sóng ngọn gió trước lại nói.
*
*
*
Vân Yên Cư Đàm Dương là một tòa lầu ba tầng trang trí đỏ chói hoa lệ.
Trước cửa lầu luôn luôn treo một tấm bảng hiệu to lớn, còn có hai đèn lồng đỏ chói.
Bên trong có từng dãy quầy hàng trưng bày đủ loại kiểu dáng tranh chữ, đồ cổ, các loại đồ chơi, đồ cất giữ.
Điều khiến người ta thấy kỳ quái nhất là, địa bàn ở đây chiếm diện tích khổng lồ, nhưng lượng người đi vào không nhiều.
Có người từng trộm đếm khách trọ trước cửa của bọn họ, phát hiện cho dù mỗi ngày ra vào một khách trọ, còn mua sắm bên trong cũng chưa đủ tất cả phí tổn tiêu hao thường ngày của Vân Yên Cư.
Cho nên Vân Yên Cư thần bí, sớm có lưu truyền trong phạm vi nhỏ chung quanh.
Trương Vinh Phương đổi trang phục, giống như khách trọ bình thường mà đi vào lầu một, vòng vo vài vòng giữa các quầy.
Đây là lần đầu tiên hắn tới đây.
Công năng tình báo Bạch Ưng và Hắc Ưng nắm giữ không giống nhau.
Có vẻ như liên hệ giữa Hắc Ưng và cao tầng nhiều hơn một ít, hắn không biết tất cả phân điểm đều như vậy, hay là chỉ có Đàm Dương như thế.
Chẳng qua tình huống hiện nay gian nan, nếu ở đây vẫn không có cách, Trương Vinh Phương dự định để bản thân biến mất hoàn toàn, tránh một thời gian trước lại nói.
Dù sao đạo tịch Đại Đạo Giáo của hắn còn ở đó, cấp bậc trong nha môn cũng không rơi xuống.
Tránh một thời gian, chờ phong ba lắng lại, mình sử dụng một hơi điểm thuộc tính, đắp thực lực lên đến trình độ người bình thường không cách nào tưởng tượng.
Đến lúc đó, khó khăn trước mắt sẽ không còn là khó khăn.
Vòng vo vài vòng giữa các quầy.
Rất nhanh, hắn đi đến một chỗ ngóc ngách, bày lệnh bài Bạch Ưng lên cho một tiểu nhị cửa hàng đang ngủ gà ngủ gật.
Nhân viên kia giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
"Thì ra là Bạch đại gia, bên này! Bên này!"
Hắn nhanh chóng đi ra khỏi quầy hàng, cúi đầu khom lưng mang theo Trương Vinh Phương đi đến lầu hai.
Hắn đi theo nhân viên cửa hàng, hai người một trước một sau vào trong cửa vào trong góc thang lầu.
Sau khi quẹo trái quẹo phải, rất mau đã đến một chỗ đình viện trong nhà rộng rãi.
Đình viện dài chừng hơn ba mươi mét, bốn phía cũng được tường gỗ bôi sơn vây lại.
Trên mặt đất trải phiến đá mỏng, chính trung tâm có một núi nước chảy nhân tạo đang đổ xuống phát ra tiếng vang tí tách.
Bên cạnh cảnh quan nhân tạo.
Một nữ tử áo trắng có khuôn mặt cứng ngắc đang lẳng lặng ngồi quỳ trên nệm êm, cầm bút lông trong tay, nhẹ nhàng viết bảng chữ mẫu.
Nữ tử mặc áo bào như là áo choàng, lại giống váy dài, như đám mây trải rộng trên mặt đất, trắng toát vô ngần.
Màu trắng của áo bào nổi bật bút tích màu đen hiển hiện trên bảng chữ mẫu.
Trắng đen xen kẽ càng khiến cho lòng người sinh tĩnh mịch.
"Phạm Thiên Ngữ."
Nữ tử không để ý đến Trương Vinh Phương, hoặc là nói, nàng nhìn thấy nhưng không có ý nói chuyện với hắn.
Ngược lại tự mình nói ra một cái cái tên khác.
"Ngươi thiếu một ân tình của ta, nên trả."
Trương Vinh Phương sinh lòng nghi hoặc, không biết thân phận nàng là gì, lại càng không biết nàng đang nói chuyện với ai.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi, lại chợt chú ý tới, bên cạnh núi giả đình viện còn một người đang đứng.
Người kia chậm rãi đi ra từ núi giả, động tác lặng yên không một tiếng động. Rõ ràng cách mười mấy mét như vậy, thế mà Trương Vinh Phương hoàn toàn không phát giác được sự tồn tại của hắn.
Hắn nhìn người này.
Đó là một nam tử khuôn mặt gầy gò dáng người cao ráo.
Hắn mang mặt nạ màu bạc che khuất một nửa khuôn mặt.
Mà một nửa gương mặt bên kia lộ ra lại tuấn mỹ âm nhu.
Trên người kẻ này có kiểu cảm giác mâu thuẫn quái dị. Rõ ràng cảm giác thân hình hắn không có bao nhiêu sức mạnh.
Nhưng Trương Vinh Phương chỉ nhìn hắn, ngũ giác nhạy bén liền nổi lên cảm giác rùng mình uy hiếp nào đó.
Người này...
Hoàn toàn khác với nhận thức của hắn.
Trong nhận thức của Trương Vinh Phương, phàm là người tập võ, đường cong trên cơ thể cũng không ít.
Cho dù là Thanh Tố, cũng sẽ có hình dáng trong cơ thể che lấp dưới lớp áo lót bó sát người.
Chỉ là lúc nào cũng bị che chắn vì nàng thích chưng diện.
Người tập võ, cơ thể chính là sức mạnh, nếu không có sức mạnh, bất kể kiếm và dao có nhanh đến thế nào, cũng đều trở thành mềm yếu bất lực.
Thực chất, vốn dĩ sức mạnh và tốc độ có quan hệ trực tiếp đến nhau.