Hắn cẩn thận nhớ lại Chiếu Thiên Minh, quả thật hơi có thể.
'Cũng được, để tránh đêm dài lắm mộng, tối nay bắt lại là được.'
Chỉ cần Chiếu Thiên Minh lộ diện, thì bắt lại ngay lập tức.
Mặc dù bây giờ tay phải của hắn bị thương, nhưng giải quyết một tên tứ ngũ phẩm không quan trọng vẫn rất nhẹ nhàng.
Hắn lập tức nhanh chóng viết một cuộn giấy triệu tập, quấn lại, nhét vào ống trúc, để tiểu hồng điểu đưa trở về.
Sau đó yên lặng chờ đợi trong Minh Kính Cung.
Luyện công, ăn cơm, vệ sinh cơ thể, lau vũ khí.
Sắc trời dần dần tối.
Gió lạnh thổi phần phật, mùa đông đã đến.
Từng cái cây bên ngoài tường viện cũng nhao nhao rụng phiến lá khô héo xuống.
Ngoài tường không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của các đạo nhân trong đạo cung, âm thanh quát lớn, mặc dù đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Như là mua dầu ít, cướp đoạt thời gian sử dụng đạo tràng, hoặc là người này người kia người đó nhìn thấy người đó không hành lễ.
Nhưng hơi thở cuộc sống như vậy lại khiến trái tim Trương Vinh Phương vốn dĩ đang bực bội cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Sắp đến đêm khuya.
Hắn đang ngồi ngay ngắn tu hành Quan Hư Công, chợt mở bừng mắt ra.
Hắn thay quần áo, mang một đoản kiếm không đáng chú ý lên, lặng yên rời khỏi sân nhỏ.
Trương Vinh Phương rời khỏi Minh Kính Cung, cả người ẩn vào bóng tối dưới mái hiên, nhanh chóng tiến đến phía ngoại thành.
Lặng yên không tiếng động ra ngoài từ cửa nhỏ trong thành trì, hắn lại không đến Bình Nha tự.
Mà là tiến đến một chỗ khác hướng thâm sơn.
Tình huống bây giờ, nếu Chiếu Thiên Minh thật sự là nội gián, như vậy xác định Bình Nha tự chắc chắn không an toàn.
Cho nên tự nhiên Trương Vinh Phương cũng suy xét đến điểm này.
Hắn tự mình sửa lại địa điểm của hội nghị, trong Bình Nha tự có không ít hồ sơ đều là tài liệu tình báo của Kim Sí Lầu. Không thể có sai sót.
Đồng thời, hắn cũng không báo tin cho quá nhiều người, chỉ báo cho hai người Thanh Tố, Chiếu Thiên Minh.
Đúng ra nói mới nhớ, người hắn thật sự tín nhiệm ở trong cả Kim Sí Lầu cũng chỉ có một mình Thanh Tố.
Ban đêm, ánh trăng lưỡi liềm.
Trương Vinh Phương phi nhanh đến địa điểm giao ước.
Trong rừng là một mảnh hắc ám, chỉ có từng chùm ánh trăng nhỏ bé yếu ớt chiếu xuống qua các khe hở là nguồn ánh sáng duy nhất.
Nhờ vào chút ánh sáng này, Trương Vinh Phương chậm rãi thích ứng môi trường tối tăm chung quanh.
Rất nhanh, hắn nhẹ nhàng đi đến điểm tập hợp ước định -- Thâm Thủy Cốc.
Đó là một tiểu sơn cốc hơi nổi tiếng gần thành Đàm Dương, địa điểm rất nhiều người thường xuyên lui tới đạp thanh.
Chỉ là trời lạnh như hôm nay, người đến cũng trở nên cực ít.
Chớ nói chi là bây giờ đêm khuya.
Rất nhanh, từ xa xa cách rừng cây, Trương Vinh Phương đã nhìn thấy Chiếu Thiên Minh đang yên tĩnh đứng bên cạnh suối nước sơn cốc, hình như đang chờ bọn họ.
Hắn yên lặng dừng lại, đứng phía sau một gốc cây.
Hắn không đi lên, cũng không lên tiếng, mà là cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.
Thân có ngũ giác cửu phẩm khiến hắn cảm giác được rõ ràng bốn phía có chút không đúng.
Bình thường, rừng sâu trong đêm sẽ có tiếng động các loại côn trùng kêu vang.
Nhưng lúc này chung quanh Thâm Thủy Cốc thế mà một âm thanh cũng không có, chỉ có xa xa mơ hồ truyền đến một vài tiếng gầm rú của động vật.
Cái này không bình thường.
Mấu chốt nhất là, ánh mắt Trương Vinh Phương nheo lại.
'Ta ước định thời gian là bốn giờ sáng. Bây giờ mới hai giờ sáng, ngày bình thường Chiếu Thiên Minh không đến sớm, đột nhiên hôm nay tới sớm như thế....'
Hắn tới sớm như thế làm cái gì?
Thế cục bây giờ phức tạp, Trương Vinh Phương suy tư một lát, vẫn không hiện thân, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng hắn phát hiện một chút manh mối.
Không ít đá cuội trên mặt đất bên cạnh Chiếu Thiên Minh thế mà lại phủ lên một tầng lưới tơ cực kỳ tinh mịn trong suốt.
Trên lưới tơ treo đầy lưỡi dao thật nhỏ có cùng màu với đá cuội.
Hai đầu lưới có dây nhỏ kết nối đến hai bên rừng cây đen nghịt.
Từ ánh sáng ảm đạm trong cánh rừng, căn bản không ai có thể thấy rõ.
Nếu không phải hắn quan sát hồi lâu, chỉ sợ không thể nào nhìn ra.
Mai phục đến thế này, chỉ cần hắn tới trong phạm vi mười mét gần Chiếu Thiên Minh, thì có rất có thể sẽ bị lưới tơ gây thương tích.
Nếu trên lưỡi dao của lưới tơ lại có độc...
Trong lòng Trương Vinh Phương phát lạnh.
Bố trí thế này, chắc chắn không phải phong cách Kim Sí Lầu.
Chỉ bằng vào Chiếu Thiên Minh thì không thể có lá gan và thủ đoạn làm ra lợi khí bậc này...
Chắc chắn phía sau người này có cao thủ!
Trong lòng Trương Vinh Phương sáng tỏ.
Chẳng qua bây giờ đã bị hắn phát hiện...
Trương Vinh Phương không tùy tiện động thủ, mà là thầm lui ra phía sau.
Cách thời gian giao ước còn một giờ.
Hắn nhất định phải chặn Thanh Tố lại để tránh bị lừa.