Áo choàng trên người hắn bị ướt hơn phân nửa, hai tay nắm chặt, không dám có bất kỳ cử động nào.
Bên trong gian phòng, một nữ tử xinh đẹp lộ cánh vai tuyết trắng, tay thuận đỡ tì bà, biểu diễn thuần thục nhẹ giọng.
Nữ tử mặc váy ngắn liền thân màu xanh dương, mang khăn che mặt màu đen, tóc dài búi lên cao, trên cổ có hình xăm bắt mắt.
Ánh đèn chiếu rọi xuống, hình xăm mơ hồ là một đóa anh đào.
Mặc dù hai chân nữ tử trắng toát lộ ra hơn phân nửa dưới làn váy, vải váy cũng hơi hơi bán trong suốt, trước ngực ẩn hiện.
Nhưng Chiếu Thiên Minh lại không có một chút ý nghĩ dám nhìn lén nào.
Nhạc khúc kéo dài hơn mười phút rồi chậm rãi dừng lại.
Tì bà được đặt nhẹ nhàng sang một bên.
Nữ tử im lặng thở dài, hình như có chút bất đắc dĩ, uể oải.
"Manh mối mà ngươi nói đâu? Cho đến bây giờ vẫn còn chưa cầm tới cho ta?"
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chiếu Thiên Minh.
"Thuộc hạ... Thuộc hạ đã bắt được thông tin trực tiếp, kinh bạch bị Bạch Ưng Kim Sí Lầu lấy được!" Chiếu Thiên Minh nơm nớp lo sợ thấp giọng nói.
"Thứ ta muốn không phải lời nói suông của ngươi. Kim Sí Lầu ẩn tàng cực sâu, người có thể chứng minh câu nói này chỉ có một mình ngươi. Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi thế nào đây?" Nữ tử nhíu mày nói.
"Chắc chắn trong tay Bạch Ưng có bản viết tay, nếu chúng ta có thể sớm lấy được bản viết tay, thì nhất định có thể dùng!" Chiếu Thiên Minh vội vàng nói.
"Không nói trước tiên có có bản viết tay hay không, cho dù có, ngươi dám đảm bảo là không có gì sai sót không? Chỉ có nguyên bản mới có thể tin." Nữ tử thở dài.
"Triệu Nhất Minh, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm? Tại sao bây giờ có chút chuyện này mà cũng làm không xong? Ngươi nói sao ta cho ngươi giải dược hai năm này được đây?" Nàng bất đắc dĩ nói.
"Sứ giả... Sứ giả! Xin thư thả cho ta mấy ngày! Ta có cách!" Chiếu Thiên Minh cắn răng nói.
Hắn không ngờ rằng mình chỉ thử báo thông tin lên, lại dẫn tới sứ giả thật sự giáng lâm.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nữ tử đầy hứng thú nhìn hắn.
"Tất cả manh mối đều ở trên người Bạch Ưng, kinh bạch là do thuộc hạ trơ mắt nhìn hắn nộp lên. Chúng ta chỉ cần bắt Bạch Ưng trước, ép hỏi kinh bạch, như vậy có thể lấy bản viết tay dùng thử trước." Chiếu Thiên Minh cắn răng nói.
"Nếu không được, thì báo tin nhóm đại nhân phủ thành bên kia cùng động thủ!"
"Kim Sí Lầu... Tổ chức này rất là thần bí, ngươi ẩn núp trong đó lâu như vậy, còn chưa thăm dò được cao thủ bên trong tổ chức. Cũng được... Vừa vặn nhân chuyến này thăm dò sâu cạn."
Sau một phen suy tư, nữ tử gật đầu đồng ý.
Dù sao tính mạng thân gia Chiếu Thiên Minh cũng ở trong tay nàng, nàng không sợ đối phương giở trò.
"Nếu không được thì chỉ có thể đi một bước cuối cùng. Nhưng nếu được rồi, vậy chúng ta bên này có thể lập đại công."
"Đa tạ sứ giả lượng thứ!" Chiếu Thiên Minh vội vàng nói.
"Rất tốt, thế thì, ngươi muốn làm gì?" Nữ tử nhấc một chân lên, lười biếng dựa vào giường gỗ.
Chiếu Thiên Minh sửa sang lại ý nghĩ, chân thành nói.
"Hiện trong Kim Sí Lầu nhiều lắm thì chỉ là hoài nghi ta, vẫn còn trong lúc ẩn nấp, không ai có thể trao đổi tình báo tương hỗ.
Cho dù chỉ dựa vào hồng điểu, thông tin có thể trao đổi cũng không nhiều. Trước đó có thể Thanh Tố có chút ít hoài nghi đối với ta.
Cho nên, thuộc hạ nghĩ, thừa dịp không nên chậm trễ việc hiện tại, dùng thuộc hạ làm mồi nhử, khiến cho Bạch Ưng và Thanh Tố vào cuộc, đến lúc đó khổ cực sứ giả dẫn người ra tay, bắt cả hai người!"
Rõ ràng trong lòng Chiếu Thiên Minh sớm đã có ý nghĩ sẵn trong đầu.
"Có thể." Nữ tử nghĩ thoáng qua một lần, xác định kế hoạch này không có sơ hở gì rõ ràng, mạng nhỏ của Chiếu Thiên Minh bị bóp trên tay nàng, chắc chắn không dám lừa gạt.
Giải quyết dứt khoát như thế cũng tốt. Bằng không chí ít cũng là Bạch Ưng bát phẩm, làm không cẩn thận cũng phiền phức.
*
*
*
Tiểu hồng điểu bay thấp phạch phạch, dừng trước cửa sổ phòng Trương Vinh Phương, nhảy lên trước mấy bước, mắt nhỏ sáng lấp lánh chớp chớp nhìn hắn.
Chít chít ~~
Trương Vinh Phương thả đạo kinh trong tay xuống, vươn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ lên đầu tiểu hồng điểu.
Toàn thân chim nhỏ huyết hồng, đỉnh đầu có một sợi lông trắng, rõ ràng có khác biệt đặc thù với tiểu hồng điểu khác.
Hình như mỗi lần tình báo gì, thì đều là nó chuyển giao cho mình.
Trương Vinh Phương cực kỳ quen thuộc với nó.
Hắn đứng dậy, trở về phòng lấy một nắm gạo nhỏ, vung cho tiểu hồng điểu. Sau đó mới gỡ ống trúc xuống, cẩn thận mở ra, đổ cuộn giấy ra.
'Đại nhân, người ăn cắp cái rương của ngài trong đêm trước đó, ta nghi ngờ là Chiếu Thiên Minh. Tối nay có tổ chức một lần hội nghị hay không? Bắt người này lại để thẩm vấn. -- Thanh Tố'
Trương Vinh Phương nheo mắt lại, thu hồi cuộn giấy rồi ném vào chậu than.