TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 326: Nguyện

"Vốn không có đầu mối gì, nhưng tối hôm qua, lại vận khí không tệ, tìm được một tên." Xà Vương cười nói.

Hắn ta vốn không có đầu mối gì thật, nhưng chuyện tối ngày hôm qua, đột nhiên một người xuất hiện, bảo là muốn cung cấp cho hắn ta manh mối có giá trị.

*

Thình thịch.

Rương nhỏ bị đập ầm ầm trên tảng đá ở trong rừng, dưới đáy lõm vào và bắn qua một bên.

Chiếu Thiên Minh thở hồng hộc, sắc mặt đỏ lên, đứng trên tảng đá, hai mắt sung huyết.

Hắn bất chấp nguy hiểm lớn như vậy, lấy tới cái rương này, định cầm tới cho bên phía Mật giáo, kết quả... chỉ vậy!?

Một cái rương rỗng đặt ở nơi kín như vậy??

Đây không phải bẫy người sao??!

"Bên phía Trương Ảnh không có đầu mối, thế nhưng Thanh Tố cứ đi qua bên đó, khẳng định có vấn đề. Kinh bạch Mật quyển vô cùng có khả năng có bản chép lại, mà thứ này khẳng định ở chỗ của Bạch Ưng."

"Bạch Ưng và Trương Ảnh liên hệ chặt chẽ, điểm ấy đã có thể chứng thực. Như vậy Bạch Ưng, rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Trương Ảnh?? Là trưởng bối của hắn?"

Hắn không ngừng dựa theo tình báo, làm rõ mắt xích trong đó.

Yêu cầu cứng nhắc của bên Mật giáo, nhất định phải để hắn nộp lên manh mối có liên quan tới Mật quyển.

Hắn phải nhân cơ hội này... báo mối thù đoạt quyền nhục nhã ban đầu.

"Vậy nhỡ đâu Mật quyển nọ thực sự không có bản chép tay thì sao?" bỗng nhiên trong lòng Chiếu Thiên Minh lóe lên ý nghĩ này.

Thần sắc hắn lóe lên, không ngừng suy tư.

"Quên đi, một mình ta cơ bản là không làm được bao nhiêu chuyện, dứt khoát trực tiếp tuôn chuyện Mật quyển bị Bạch Ưng Kim Sí Lầu bắt được ra ngoài. Đến lúc đó khiến Mật giáo và Hắc Thập Giáo đều đi tìm hắn để gây sự là được."

Đầu mối quá ít. Hắn chỉ dựa vào chính mình thì không có cách nào khác để xử lý.

Biện pháp duy nhất hiện tại, chính là công khai Bạch Ưng.

Khiến Mật giáo tự mình đi tìm.

Đáy mắt Chiếu Thiên Minh hiện lên một tia tàn nhẫn. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.

Bạch Ưng đời trước chính là biến mất như thế.

Thân làm ám tử của Mật giáo, lúc trước hắn tiết lộ tình báo trong lầu cho Mật giáo, bị Bạch Ưng phát hiện.

Vì vậy hắn âm thầm đưa tới cao thủ Mật giáo, giết Bạch Ưng, hủy thi diệt tích.

Lần này hiện giờ, chẳng qua là lặp lại một lần mà thôi.

"Còn có Thanh Tố, tối hôm qua hẳn là ta đã bị nàng nhìn thấy bảo vệ tay rồi. Ngộ nhỡ bị hoài nghi... cũng có thể có chuyện. Không bằng hoặc là không làm..."

Trong lòng hắn quyết định.

Triệu gia ở Đàm Dương không coi là nhỏ, thế nên hắn tuyệt không thể có chuyện, một khi có chuyện gì, trên trăm miệng ăn của gia tộc tuyệt đối không một ai có thể sống sốt.

Thế nên... vì sự an toàn của người nhà, chỉ có thể khiến Bạch Ưng và Thanh Tố chết chung!

Những cao thủ Mật giáo mạnh như thế nào, hắn rõ ràng nhất. Có tượng thần lấy được từ chỗ Hùng Võ Nghiệp, hắn rốt cuộc sơ bộ đạt được tín nhiệm, kế tiếp, chỉ cần hắn có thể thuyết phục...

*

Minh Kính Cung.

Hứa Miếu Đồng không tị hiềm (sợ bị hiểu lầm) chút nào đi vào viện của Trương Vinh Phương, trở tay đóng cửa lại.

Nàng cau mũi.

"Ngươi bị thương?"

"Ừ, nội thương." Trương Vinh Phương gật đầu, khoanh chân ngồi trong sân, cũng không đứng dậy.

Hai người thường hay trao đổi tình báo, hôm nay cũng coi như quen thuộc.

"Thế nào? Tình huống bên ngươi sao rồi? Có cần giúp một tay hay không?" Hứa Miếu Đồng đi tới đối diện Trương Vinh Phương, khoanh chân ngồi xuống ở vị trí cách hai mét.

"Thư trong lầu ngươi xem rồi chứ?"

"Đương nhiên."

"Làm theo ý trên đó là được rồi. Hiện tại xác thực không thích hợp nhúc nhích." Trương Vinh Phương không chút gợn sóng nói.

"Lần này ngươi lập công lớn. Mặt trên không có ngợi khen gì à?" Hứa Miếu Đồng hỏi.

"Chưa nói, trong thư cũng không nhắc tới." Trương Vinh Phương cũng nghi ngờ điểm ấy.

"Không hề nhắc tới chút nào?"

"Một chút cũng không có."

Hứa Miếu Đồng suy nghĩ.

"Xem ra... Chỉ có một khả năng."

"Cái gì?" Trương Vinh Phương không thích nửa úp nửa mở như vậy.

"Ta chỉ suy đoán thôi, chờ sau này đi, sau này ngươi sẽ biết." Hứa Miếu Đồng cười, bắt đầu nói tình báo gần đây bên Hắc Ưng.

Hai người theo thông lệ trao đổi nửa giờ.

Hứa Miếu Đồng mới đứng dậy rời đi.

Lúc nàng đi tới trước cửa viện thì bỗng quay đầu lại.

"Đúng rồi, biện pháp giảm béo kia của ngươi thật sự có hiệu à?"

"???" Vẻ mặt Trương Vinh Phương mờ mịt nhìn eo thon của đối phương. "Đương nhiên, ngươi muốn giảm à?"

"Ừ, gần đây luôn cảm giác ngực nằng nặng, rất không tiện khi luyện võ..." Hứa Miếu Đồng thoáng phiền não nói.

"..." Trương Vinh Phương không phản bác được.

"Còn có, sau này chờ tới lúc triệt để ẩn núp kết thúc, nhớ kỹ đi Vân Yên Cư một chuyến." Cuối cùng Hứa Miếu Đồng ném một câu rồi xoay người rời khỏi.

Tĩnh Hiên nhạc lầu Đàm Dương.

Tiếng tỳ bà nhạc khúc nhu hòa truyền ra từ trong rèm vải.

Sắc mặt Chiếu Thiên Minh thấp thỏm, cái trán đầy mồ hôi cúi đầu đứng ở chỗ trống.