Trong Minh Kính Cung.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng rơi xuống đất theo đầu tường, thở dốc một hơi, cầm tay phải run rẩy, hắn bước nhanh vào nhà, nương ngọn đèn thắp sáng tỉ mỉ kiểm tra thương thế.
Chỗ cổ tay tấy đỏ, sưng lên thật cao. Dưới ánh đèn, mơ hồ có thể nhìn ra có da bị xuất huyết đầy bên trong, phồng ra bên ngoài.
Một kích cuối cùng của Xà Vương xác thực lợi hại.
Một tay đối với hai cánh tay hắn, vẫn còn có thể làm tổn thương tay phải của hắn, phá Ưng Trảo Công của hắn.
Người này được xưng là siêu phẩm, quả thực danh bất hư truyền.
Tới lúc sau, hắn cơ hồ là hoàn toàn dựa vào liên tục sử dụng Kỹ Năng Phá Hạn, mới miễn cưỡng giằng co ứng phó với hắn ta được.
Nhưng loại mạnh mẽ bạo phát trong thời gian ngắn ấy cầm cự không được bao lâu, chỉ cần thời gian hơi dài, hắn tất nhiên không duy trì được.
Huống chi, Trương Vinh Phương bạo phát Kỹ Năng Phá Hạn vẫn không phải là đối thủ của Xà Vương kia.
Cho dù hắn có thể liên tục bạo phát, qua tiếp mười chiêu, chính là lúc chém đầu mình rồi.
"Không hổ là cao thủ siêu việt cấp bậc Cửu Phẩm, Xà Vương Tiết Cảnh Hạo, đúng là danh bất hư truyền."
Hắn thậm chí có thể cảm giác được đối phương vẫn chưa sử dụng toàn lực, chỉ ra tay mang tính dò xét thôi.
Lần này hắn lấy cái rương kia câu cá, lại không nghĩ rằng sẽ ngang nhiên lao tới một con cá mập trắng lớn.
Xà Vương của Hắc Thập Giáo mới đến Đàm Dương, thì đã đụng phải hắn.
"Có điều nói thế cũng tốt, chân chính giao thủ một lần xong, cũng đã biết cấp bậc thực lực cụ thể của người này. Lần sau gặp mặt, việc phải làm là quay đầu rời đi."
Trương Vinh Phương thở dài trong lòng.
Hắn nhìn tay phải của mình, tỉ mỉ phân biệt, hẳn là có chút bị trật rồi.
Lực lượng của đối phương lớn hơn không ít so với hắn.
Thậm chí vô cùng có khả năng vượt qua Cửu Phẩm bình thường, một tay là có thể đánh hai tay của hắn, còn có thể mạnh mẽ đả thương hắn.
"Thực lực như thế, nếu đổi thành các loại võ công đắp lên, chí ít so với ta thì phải có thêm hai ba môn võ công Phá Hạn trở lên, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy. Cái này còn chưa tính hắn có ra toàn lực hay không."
Trương Vinh Phương cấp tốc thu thập xong thương thế, thoa thuốc, lại uống chút thuốc cầm máu trị thương rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai.
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
"Ai!?" Hắn cảnh giác nhảy lên một cái, lạnh giọng hỏi hướng ra phía ngoài.
"Trương Ảnh sư huynh, có người đến đây tra xét đào phạm tối hôm qua. Đạo cung đã cho người vào. Nếu có quấy rối, còn mời lượng giải. Chỉ cần phối hợp một chút là được." Một đạo nhân của Minh Kính Cung ra giải thích rõ.
Cách tường, trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động, mơ hồ đoán được cái gì.
"Đã biết, ngươi đi xuống đi."
Hắn có thể đoán được, hẳn là Hắc Thập Giáo vận dụng quan hệ phát lực muốn tìm được chỗ ẩn thân hiện giờ của hắn rồi.
Trương Vinh Phương cấp tốc đứng dậy, lục soát trong tủ treo quần áo của phòng, lấy ra một bộ đạo bào của Minh Kính Cung, mặc ở bên ngoài.
Cộc cộc cộc.
Bỗng một hồi tiếng đập cửa gấp gáp truyền đến.
"Ai vậy!" Trương Vinh Phương tiến lên, mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một đội nha môn bộ khoái mặc quan phục.
Dẫn đầu là một tráng hán đầu trọc để râu, theo đỉnh đầu trơn bóng không có đội nón của hắn ta, có thể thấy nó hơi phát sáng một cái.
"Mở rộng cửa, tra đào phạm!" Tên đầu trọc nắm chuôi đao không nhịn được cả tiếng quát lớn.
"Tối hôm qua có đào phạm bị thương ở cánh tay phải, tùy ý giết người, cực kỳ nguy hiểm, ngươi có gặp qua người này không?!"
"Hử? Đào phạm? Ngươi là bộ môn nào?" giọng Trương Vinh Phương trầm xuống.
Đầu trọc nhất thời nổi giận, đang muốn hét lớn, bỗng bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn ta tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, nhất thời thần sắc cả kinh.
Biểu cảm trên mặt trong nháy mắt chợt biến, nhận ra thân phận của người trước mặt.
"Ai ya, thì ra là Trương đại nhân trước mắt, thất lễ thất lễ, nếu là Trương đại nhân ở đây, đương nhiên sẽ không phải đào phạm gì rồi!
Là hạ quan sơ sót! Hạ quan đáng chết!"
Hắn ta bỗng hung hăng tát lên mặt mình một cái.
"Là hạ quan quấy rầy đại nhân thanh tu, hạ quan cáo từ ngay đây!"
Hắn ta không dám nhìn nhiều, xoay người rời đi.
Đội viên còn lại cũng đuổi sát theo, một câu nói cũng không dám nhiều lời.
Đoàn người đi ra thật xa, bước chân mới chậm rãi dừng lại.
Không nghe được phía sau có âm thanh quát bảo bọn họ dừng lại, lúc này đầu trọc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ nó! Sao các ngươi không nhắc nhở ta một tiếng thế!? Nếu như biết là vị này ở đây, sao ta vẫn còn dám đi tới gõ cửa??"
Tên tuổi của Trương Ảnh ở quan phủ nha môn, ban đầu chủ yếu là nổi danh từ bên Hắc Thập Giáo.