"Chẳng lẽ nói... ?"
"Chính như ngươi nghĩ." Hư Nhất đạo nhân gật đầu: "Đại Đạo Giáo ta, hoặc không có cao thủ, hoặc là có thì chính là cường nhân tuyệt đỉnh kết hợp phù pháp và nguyện luân. Như thế, lại thêm đạo trường sinh văn tu, được Linh đình coi trọng. Hai điều này chính là căn bản lập giáo."
Nói xong, lão ta lại khẽ thở dài.
"Đáng tiếc, người có thể cùng luyện thành nguyện luân công kết hợp phù pháp, bây giờ trong cả giáo cũng không có mấy người."
"Thì ra là thế...." Trương Vinh Phương gật đầu: "Vãn bối còn có một nghi hoặc. Gần đây nội thành Đàm Dương, đã mấy lần xuất hiện hung đồ náo động, nghe nói có trọng phạm Xích Bảng hiện thân. Xích Bảng Hắc Bảng này, rốt cuộc có gì khác biệt với hệ thống cao thủ cửu phẩm mà chúng ta biết rõ? Không biết Hư Nhất sư thúc có thể lý giải hay không?"
"Chế độ cửu phẩm là chế định của Linh đình, một quy tắc phân chia quân nhân trong thiên hạ. Nhưng thực chất, ban đầu Linh đình, từ rất sớm rất sớm trước kia còn chưa phân chia cửu phẩm. Khi đó chỉ có Hắc Bảng Xích Bảng."
Hư Nhất đạo nhân có hơi tưởng niệm.
"Về sau, Mật giáo náo động, Minh giáo phân chia, vào lúc các nơi phân tranh đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Rất nhiều người trong võ lâm tự nhận là gia học uyên thâm, thực lực không tệ, nên đi truy sát Mật giáo, kết quả rơi vào kết cục bỏ mình."
"Thế là để quy phạm thiên hạ, Linh đình đẩy ra chế độ cửu phẩm." Ngược lại Hư Nhất hiểu sâu biết rộng.
"Cũng tức là nói, chế độ cửu phẩm liên quan đến Mật giáo?" Trương Vinh Phương hiểu rõ.
"Đúng vậy. Mật giáo năm đó... có thể huyên náo..." Hư Nhất lắc đầu, không muốn nhắc tới chuyện này nữa.
"Về phần ngươi hỏi chênh lệch giữa Hắc Bảng Xích Bảng và cửu phẩm. Thực ra chỉ sợ bây giờ trong Hắc Bảng cũng có dư nghiệt năm đó của Mật giáo. Người trong hai bảng, mỗi một người đều là đối tượng truy nã trọng điểm hiện nay của triều đình.
Mà tất nhiên cao thủ trong chế độ cửu phẩm cũng không yếu, đỉnh cao trong đó cũng không kém cao thủ Hắc Bảng."
Ngữ khí Hư Nhất hơi mô tả.
Nhưng thực ra Trương Vinh Phương đã nghe ra được hàm nghĩa trong đó.
Đánh không lại chính là đánh không lại.
Hắn cũng không vạch trần chuyện này, bây giờ hắn đã bước vào cửu phẩm, cho nên ôm tò mò rất sâu đối với cửu phẩm còn lại, và hai bảng nghe đồn cực kỳ hung hiểm.
Chỉ là cục diện Đàm Dương bây giờ náo động, Xà Vương đến, cao thủ Xích Bảng hiện thân.
Hắn không quá cần phải làm việc xấu.
Trên người mình mang dị năng, chỉ cần làm từng bước, sớm muộn gì cũng có thể đi đến độ cao mà tất cả mọi người không cách nào với tới.
Đặc biệt bây giờ sau khi đã tìm thấy phương pháp đột phá cực hạn...
Hắn lập tức nói sang chuyện khác, thảo luận với Hư Nhất về biến hóa quy luật giữa kim đan nguyên anh.
*
*
*
Đêm khuya.
Cách Hình Ngục bộ ngoài trăm thước, trước viện tử chỗ ở của Trương Vinh Phương.
Một bóng người im lặng xuất hiện ở bên hông viện tử, bên ngoài tường rào.
Trong tay hắn cầm một phi trảo, nhẹ nhàng ném lên. Đầu trảo móc lại, hắn mượn lực leo lên từng chút từng chút.
Không bao lâu sau đã đứng trên đầu tường, hắn nhảy xuống phía dưới.
Bóng người rơi xuống đất trong sân.
Sau khi đứng vững, hắn nhìn chung quanh một chút, bước nhanh đi vào trong phòng.
Hắn đứng trước cửa phòng, trong tay hắn có thêm một cái châm sắt cứng rắn dài nhỏ, hắn dùng châm sắt dời then cửa đi từng chút từng chút một.
Sau một tiếng vang ken két.
Cửa mở.
Bóng người lách mình tiến vào bên trong.
Bài trí trong phòng ngăn nắp, Trương Vinh Phương không ở lại trong này, hai ngày này hắn tạm thời ở lại bên Đạo cung.
Bóng người tìm kiếm bốn phía trong phòng, chỗ cánh cửa phát hiện rương nhỏ có khóa đặt trong ngăn kéo.
Hắn nhẹ nhàng lấy rương nhỏ ra để dưới đất.
Hắn lấy ra một thứ gì đó giống khoan sắt, đang sắp bắt đầu mở khóa.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.
Theo tiếng ợ hơi, bước chân không ngừng đi xa.
Bóng người hơi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cúi đầu mở khóa.
"Ai đó?" Đột nhiên một giọng nữ quát lớn vang lên.
Bóng người cực kỳ căng thẳng, hắn mang theo rương nhỏ xông ra khỏi phòng.
Trong viện đã có một người mở cửa sân đi vào.
Rõ ràng là Thanh Tố!
Chớp mắt nàng đã nhìn thấy bóng người cầm rương nhỏ trong tay. Lúc này trợn mắt nhìn thẳng, trở tay rút đoản kiếm bên hông ra, tiến lên cướp lại.
Vù vù hai lần, công kích của hai người lóe lên, đảo mắt đã qua mấy chiêu.
Thanh Tố chủ tu Kim Bằng Mật Lục, tốc độ cực nhanh.
Đoản kiếm trong tay nhờ vào tốc độ nhanh mà bén nhọn hung ác.
Nhưng nàng nhanh, thì tốc độ bóng người kia lại càng nhanh hơn.
Chỉ một tay đã có thể đánh ngang sức với Thanh Tố.
Sau mười mấy chiêu, Thanh Tố càng phát hiện ra cảm giác quen thuộc.
"Ngươi dùng võ công gì? Thế nào..."
Nàng quát khẽ, lui ra phía sau một bước.
Không ngờ bóng người hoàn toàn không trả lời nàng, quay người vung phi trảo ra, mượn lực lôi kéo, cả người mượn lực phi thân lên, giẫm mấy cái trên mặt tường.