Những điều này cũng khiến trong lòng nữ tiêu sư không tự chủ được mà muốn tới gần, muốn giúp đỡ hắn, muốn đi tìm hiểu rốt cuộc vì sao trong lòng hắn lại có cảm xúc như vậy.
"Cảm ơn..." Phạm công tử nói cảm ơn xong, nhẹ nhàng tiếp nhận chén canh.
Hắn cúi đầu nhìn nước canh có hơi đục trong chén.
Trên mặt chén canh kia, hơi hơi hiện lên từng giọt bọt khí màu trắng.
Bọt khí tinh mịn, không ngừng nổ vỡ. Giống như vô số lông vũ trong mộng, rơi xuống lại biến mất.
Hắn có thể cảm nhận được thiện ý của nữ tiêu sư đối với hắn.
Nhưng mà.... Hắn hoàn toàn không quen biết đối phương.
Ngay cả đối phương tên gì cũng không biết, vì sao bọn họ đối xử tốt với mình mình như vậy?
Phạm công tử ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của nữ tiêu sư, nhìn hai nam tiêu sư bên cạnh, cũng có thể là ý cười tán dương.
"Ta biết rồi..." Đột nhiên hắn thanh tỉnh lại. "Ta biết rồi... . Mấy người... Chắc chắn là mấy người muốn lừa ta!"
Đột nhiên thần sắc nữ tiêu sư sửng sốt, trở nên hơi mờ mịt.
"Phạm công tử, ngươi làm sao vậy?"
"Lừa ta... Thế đạo này chính là như thế, mẫu hậu nói đúng... Làm sao trên thế giới này lại có nhiều thiện ý thuần túy như vậy... Phần lớn thiện ý đều là nói dối! Đều đang lừa gạt!"
Sắc mặt của hắn dần dần trở nên dữ tợn.
Bành!
Trong chốc lát, hắn đánh ra một chưởng như thiểm điện, lực đạo kinh khủng rơi vào cái trán của nữ tiêu sư.
Hắn đánh cho đầu nàng ngửa về sau, cổ răng rắc một tiếng đã hoàn toàn đứt gãy.
"Ngươi?" Hai tiêu sư còn lại vừa kinh vừa sợ, đứng dậy.
Đáng tiếc thực lực hai bên cách biệt quá lớn.
Bóng đen lóe lên.
Hai người phí công cầm chuôi đao lại bay ngược ra ngoài nặng nề ngã sấp xuống trong cánh rừng.
Một lượng lớn máu tươi tuôn ra từ miệng mũi, hai người co quắp mấy lần, rồi hoàn toàn tắt thở.
Tay Phạm công tử run run, chậm rãi đứng trước đống lửa đã tắt, hắn nhìn ba người đã ngã xuống chung quanh.
Cơ thể hắn dần dần bình tĩnh lại.
"Vừa nãy bọn họ cầm đao... là... vốn dĩ bọn họ muốn hại ta, chỉ là sớm đã bị ta phát hiện. Quả nhiên... trên đời này nào có nhiều thiện ý thuần túy như vậy... tất cả mọi người... tất cả mọi người đang muốn lừa ta... Không vội... không thể gấp... nhất định ta... nhất định có thể tìm ra người thật sự tốt với ta... nhất định."
Hắn không nhìn thi thể trên đất nữa, từng bước một đi đến chỗ sâu trong rừng.
*
*
*
Minh Kính Cung.
Trương Vinh Phương và Hư Nhất đạo nhân ngồi đối diện nhau.
Vừa rồi hai người vừa thảo luận xong về kinh nghiệm và giải thích phương diện tu thân dưỡng tính, song phương cùng có thu hoạch riêng.
Ban đầu Hư Nhất đạo nhân cho là Trương Vinh Phương chẳng qua chỉ là nhân tài mới nổi, mặc dù biểu hiện tương đối có thiên phú trên mặt văn tu.
Nhưng tóm lại không thể hơn được mình đã khổ tu nhiều năm.
Nhưng trong mấy lần giao lưu, lão ta phát hiện, các loại giải thích của Trương Vinh Phương hoàn toàn phải sâu xa hơn so với tưởng tượng của lão ta.
Thế là lão ta cũng dần dần bày tỏ thái độ nghiêm chỉnh, dùng một cách thức bình đẳng cùng thế hệ giao lưu với hắn.
Thế là, hai người cũng thu hoạch được rất nhiều.
Trương Vinh Phương mới đột phá cửu phẩm, cực hạn lần thứ chín, hình như cải tạo đối với thân thể hắn càng kéo dài mà bền bỉ hơn nữa.
Từ hôm qua cho tới nay, hắn luôn luôn có thể cảm giác được, cơ thể đang không ngừng xảy ra biến hóa.
Ngoài ra còn có phương diện Phá Hạn kỹ.
Chung quy Đại Đạo Giáo là đại giáo, ở cả Đại Linh, đạo quán của Minh Kính cung đã có hơn mấy trăm cái.
Gần với Chân Nhất Giáo.
Đại giáo như thế, tự nhiên võ học thượng thừa trong đó có chỗ độc đáo riêng.
Sau khi tu thành Phá Hạn Hỗn Nguyên Phù, lúc này phẩm cấp phù pháp của Trương Vinh Phương đã đạt đến ngũ phẩm.
Cách thất phẩm viên mãn chỉ còn hai tầng.
Cũng bởi vậy, một Phá Hạn kỹ mới xuất hiện trong cảm ngộ của hắn.
"Nói mới nhớ, gần đây vãn bối đọc địa chí đạo kinh, có một nghi hoặc, không biết Hư Nhất sư thúc có thể nói rõ không?" Trương Vinh Phương lên tiếng nói.
"Nghi hoặc thế nào? Ngươi tự nói ra, ta có thể trả lời thì sẽ trả lời."
Hư Nhất khí định thần nhàn khẽ vuốt râu dài, bây giờ lão ta tương đối thỏa mãn với vãn bối Trương Ảnh đến đây thỉnh giáo Quan Hư Công.
"Là chuyện liên quan đến võ lâm Đại Linh bây giờ." Trương Vinh Phương nghiêm mặt nói: "Võ học Đại Đạo Giáo ta cao nhất là thất phẩm. Nếu không tự tổn thương bản thân là có thể xưng thượng thừa. Nhưng cuối cùng thất phẩm có hơi thấp, so với đại phái khác, nếu gặp phải phiền phức phân tranh... nên tự vệ làm sao?"
Hư Nhất đạo nhân cười lên.
"Không phải ngươi có nguyện luân sao?"
Những lời này khiến lòng Trương Vinh Phương sửng sốt.
Đột nhiên hắn nghĩ đến thanh nguyện luân có chất liệu cao cấp. Đúng, không phải nguyên bộ võ học nguyện luân cũng là của Đại Đạo Giáo sao?