Về phần phòng chủ trước đó, bởi vì bất ngờ lộ chuyện tham ô nhận hối lộ, trong nhà xảy ra chuyện nên không thể không lặng yên ẩn lui.
Ban đầu có hai người cạnh tranh, sau khi một người trong số đó bị thương nặng không thể giải thích được, người còn lại chỉ có thể im lặng rút lui mà không cần phải nhiều lời.
Chức trách của Phòng chủ Giám Tu phòng là quản lý và bảo trì tất cả các công trình kiến trúc của toàn bộ Đạo Cung.
Quản lý này bao gồm rất nhiều cố nông, công hộ bên ngoài dưới trướng của Đạo Cung.
Bất cứ khi nào cần bảo trì, một đạo nhân sẽ gửi thư đến Giám Tu phòng, Giám Tu tiểu đạo sẽ đi đến đó xác minh, xác định phạm vi bảo trì.
Sau đó Giám Tu chấp sự sẽ đi đến đó khảo sát và vẽ sơ đồ kết cấu để xác định vật liệu cần thiết. Phương án cuối cùng sẽ được đưa đến trước mặt Phòng chủ, hắn sẽ xác định xem có nên bắt đầu sửa chữa như thế này hay không.
Nói trắng ra chính là phụ trách quản lý một nhóm kỹ sư sửa chữa các công trình kiến trúc. Phụ trách xây nhà.
Không có nhiều công trình kiến trúc trong Minh Kính Cung, tất cả đều là những vấn đề nhỏ và rắc rối nhỏ.
Trương Vinh Phương thậm chí còn không cần để ý đến, chỉ cần dùng mười mấy đạo nhân, sai phái nông hộ công hộ là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề.
Hắn dứt khoát dồn hết tâm sức vào việc tu luyện.
Vài ngày sau khi nhậm chức.
Cuối cùng, điểm thuộc tính được tích góp từng tí một, lại có một khoản thu nhập mới.
Điểm tăng lên mà hắn chờ đợi bấy lâu nay đã đến rồi.
*
*
*
Thôn Đại Cước, rừng Cổ Gà.
Các cạnh của ngôi mộ đã bị hoang vắng trong một thời gian khá dài.
Một bóng người mặc áo bào xám thân pháp nhẹ nhàng đi đến.
Khi đi ngang qua thi thể của hai tên trộm mộ, hắn ta hơi dừng lại, cúi đầu xuống như để quan sát nguyên nhân tử vong của thi thể.
Đã trải qua một thời gian dài, mấy ngày nay trời có mưa nhỏ rải rác.
Thi thể đã bị một số động vật cắn xé, đã bị gặm nát đến mức chỉ còn lại xác quần áo.
Thậm chí thi thể đã mục nát và bốc mùi, thu hút rất nhiều ruồi muỗi.
Nam tử mặc áo bào xám đi đến bên cạnh cái hố của ngôi một sâu nhất, đi xuống từ một lối vào.
Chẳng mấy chốc, hắn ta nhìn thấy bức tường đá có chữ viết bị vỡ trong phòng khách chính.
Thân thể người áo bào xám cứng đờ, đột nhiên nhanh chóng tiến đến, vươn tay không ngừng xoa xoa mặt tường đá kia.
Hắn ta lật tung một vài mặt đá còn sót lại, nhìn vào bức tường kép ẩn bên trong.
Nhưng đáng tiếc là những thứ ban đầu được cất giữ trong đó đã không cánh mà bay.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếng một người khác hỏi truyền đến từ phía sau. Giọng nói hơi dị, trầm thấp và có vẻ như được phủ bởi một lớp da trống, không nghe ra âm sắc.
“Biến mất rồi! Mật quyển đã biến mất!” Nam tử áo bào xám cũng dùng một giọng nói kỳ quái lớn tiếng trả lời.
“Theo đạo lý, Linh đình chắc không thể phát hiện ra được chỗ ẩn giấu này! Bọn họ chỉ tin vào Nguyệt thạch trong tay thôi! Làm sao có thể?”
“Mọi việc luôn có những chuyện ngoài ý muốn. Chúng ta đã tổn thất khá nhiều. Thực ra không cần quan tâm đâu.” Người còn lại trầm giọng nói.
“Làm sao có thể không quan tâm được! Một mảnh kinh bạch có thể tạo ra một cái Linh Lạc! Nếu như chúng ta có thể có thêm một cái Linh Lạc...!” Tâm tình người áo xám hơi kích động.
“Linh Lạc của Linh đình hơn chúng ta chỗ nào, hiện tại Linh Lạc đã chết trong tay Linh đình còn ít sao? Đừng ngây thơ nữa!” Người còn lại lạnh lùng nói.
“Nếu đã thất lạc, việc trước mắt tiếp theo là phải tìm được nguyên văn kinh bạch trước đã, nếu tìm được thì có thể mượn tượng thần thử một lần.
Hơn nữa, có cao thủ Hắc Bảng đã đến Đàm Dương. Chúng ta có nên...”
“Quái vật Linh đình, kẻ điên trong Hắc Bảng, ngươi cho rằng có thể hợp tác với kẻ điên sao?” Người áo bào xám nổi nóng nói.
“Tại sao không? Mọi người đều là con người. Thứ chúng ta mong muốn đều giống nhau! Chỉ cần mục đích giống nhau, tại sao không thể hợp tác?”
Đột nhiên cả hai im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau... người áo bào xám mới chậm rãi nói.
“Ngươi đã hẹn trước rồi à?”
“Ừm. Đã hẹn từ rất sớm, trước khi ngươi đến.” Người còn lại trả lời.
“Đó là ai?”
“Thiên Nữ Đồng Chương.”
“Hóa ra là nàng! Ngươi… không sợ chết sao?” Nam tử áo bào xám kinh hãi.
“Cũng bình thường, chỉ cần nắm bắt thời gian lúc nàng tỉnh táo là được rồi. Tiếp theo để ta điều tra xem, ai đã lấy kinh bạch.
Đúng lúc ta đã chôn giấu một số ám tử ở nơi này.”
*
*
*
Bên trong thành Đàm Dương.
Chiếu Thiên Minh cau mày xem bức mật thư vừa nhận được.
“Kinh bạch và Mật quyển...” Hắn không khỏi không nhớ lại quyển kinh bạch Bạch Ưng đã giao cho sứ giả Hồng Linh mấy ngày trước.
Nếu đó là thứ giáo phái cần thì đã quá muộn.
Có lẽ đồ vật đã được giao đến phủ thành khác rồi.