TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 260: Định

Nhưng Hoàng Ngọc Chân vẫn đứng thẳng như thể không cảm thấy đau.

Hắn ta xoay người nhìn u Dương Kiến Vinh ở sau lưng.

“Ngươi thậm chí không biết ngươi đang tranh đoạt cái gì. Cũng không hiểu tại sao mình lại phải chiến đấu... Chỉ vì lập công sao?”

Hắn ta cười mỉa mai.

“Vậy thì sao? Con người sống một đời, chẳng qua đều vì công danh lợi lộc! Ta muốn leo lên cao hơn là sai à?” u Dương Kiến Vinh dùng thanh đao còn lại chống trên mặt đất để chống đỡ cơ thể mình.

“Đúng vậy... Đứng càng cao.... thì càng an toàn. Ngươi nói không sai...” Hoàng Ngọc Chân thở dài.

Lúc này, cả hai người đều bị thương nặng.

Hắn ta mất quá nhiều máu, bản thân trúng kịch độc, thể lực đã cạn kiệt, lại còn sử dụng trạng thái cực hạn cực kỳ có hại cho thân thể.

u Dương Kiến Vinh bị rạch một đường lớn ở bụng và eo, chỉ cần cử động nhẹ là nội tạng sẽ lộ ra ngoài.

Nếu bây giờ một người nào đó ngẫu nhiên đến, có thể cán cân thắng bại có thể sẽ được định đoạt.

Hoàng Ngọc Chân thở dài, quay đầu về hướng Tinh Oánh rời đi.

Hy vọng duy nhất của hắn ta lúc này là tiểu thư có thể đến nơi ước hẹn một cách thuận lợi.

Chỉ là bọn họ đợi ở chỗ này lâu như vậy vẫn chưa đợi được người tiếp ứng, thật ra trong lòng hắn ta cũng đã sớm nghi ngờ rồi.

“Đao đâu? Trục Nguyệt đao đâu?” u Dương Kiến Vinh đột nhiên lớn tiếng hỏi.

“Đương nhiên đao ở...” Hoàng Ngọc Chân hơi mở miệng.

Đột nhiên phía sau, nơi khói lửa lượn lờ, có tiếng nước rất khẽ vang lên.

Toàn thân Trương Vinh Phương bị khói hun xám đen, cầm theo Nguyện Luân nhanh chóng chạy đến.

Hắn liếc mắt một cái đã thấy u Dương Kiến Vinh và Hoàng Ngọc Chân đang giằng co.

Hai người hình như lưỡng bại câu thương.

Điều này làm ánh mắt hắn sáng rực lên.

Thấy hắn đến gần, nhận ra bộ quan phục trên người hắn.

u Dương Kiến Vinh đột nhiên vui mừng khôn xiết.

“Ngươi! Mau đến đây giết tên này cho ta! Hắn ta không thể nhúc nhích! Ta bôi thuốc độc trên đao, còn đâm thủng đùi hắn ta, chắc chắn không thể chạy thoát được!”

Trương Vinh Phương rùng mình trong lòng.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là giết người, mà là nếu Hoàng Ngọc Chân đã trúng kịch độc, sắc mặt tái nhợt như vậy, tại sao còn bảo hắn tiến lên ra tay giết người?

Nếu cứ kéo thời gian, để cho hắn ta chảy máu, trúng độc đến chết, không phải an toàn hơn à?

“Nhìn cái gì mà nhìn, mau đến đây giết hắn đi! Hiện tại hắn không thể nhúc nhích được đâu!” u Dương Kiến Vinh thấy hắn bất động, đột nhiên sắc mặt dữ tợn, không kiên nhẫn nỗi.

“Đại nhân, người này đã bị thương nặng, chỉ cần ta đứng bảo vệ bên cạnh, chờ những người còn lại đuổi kịp, không phải có thể dễ dàng kéo hắn vào chỗ chết sao?” Trương Vinh Phương đứng tại chỗ bất động.

Vội vã muốn hắn ra tay như vậy, rất có thể có vấn đề.

“Ngươi thì biết quái gì! Hiện tại hắn ta đang ở trong trạng thái cực hạn, tất cả độc tố và vết thương đều có thể bị áp chế với mức độ lớn! Nếu nhanh chóng xử lý vết thương, uống thuốc giải, sẽ không thể chết được!”

u Dương Kiến Vinh tức giận nói.

Hắn thấy Trương Vinh Phương vẫn đứng yên tại chỗ, liền biết đối phương không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng.

“Là thế này, bây giờ hắn ta không thể động đậy, lại bị ta đánh bị thương chỗ hiểm, nếu bây giờ ngươi tiến lên động thủ, lần này trở về, cho dù không lấy được đao, ta cũng coi như ngươi lập công thăng ba cấp!”

“Công tiến ba cấp, đây là cực hạn ta có thể quyết định! Không thể nhiều hơn nữa!”

Đến lúc này hắn thực sự không còn cách nào khác.

Trương Vinh Phương đang định nói gì đó.

Đột nhiên, một người khác lao ra từ bên cạnh hắn.

Người nọ mặc áo giáp da màu đen xám, trên tay cầm một khẩu súng lục bằng gỗ dài một mét, hắn ta là phụ tá lúc trước của u Dương Kiến Vinh.

“Đại nhân! Ngài đang?” Phụ tá thấy Trương Vinh Phương cũng ở đó, cùng với trạng thái của Hoàng Ngọc Chân và u Dương Kiến Vinh không đúng lắm.

“Đi lên giết hắn đi! Hai người các ngươi, ai giết được hắn trước, ta sẽ đề bạt người đó trước!”

Phụ tá nọ ngay lập tức bước lên trước một bước. Nhưng phát hiện Trương Vinh Phương ở bên cạnh không nhúc nhích.

Lập tức hắn ta cũng ngừng di chuyển.

“Đại nhân bảo ngươi tiến lên? Ngươi muốn kháng mệnh sao?” Phụ tá liếc mắt nhìn Trương Vinh Phương, lạnh lùng nói.

Hắn ta cũng muốn nhân cơ hội đánh liều một phen nên mới bất chấp nguy hiểm xông về phía trước.

Không ngờ ở đây cũng có người có ý nghĩ giống hắn ta.

“Hạ quan.... Tuân mệnh...!” Trương Vinh Phương lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn khẽ cắn răng, nhấc Nguyện Luân lên.

Nếu thực sự có thể nhận được công lao từ u Dương, lần này có thể thu hoạch thành công.

Nhưng nhìn trạng thái của u Dương Kiến Vinh bây giờ, cũng không tạo ra được sóng lớn gì.

Cứ như vậy, tính uy hiếp của hắn cũng ít hơn nhiều, nói cách khác, để hoàn thành nhiệm vụ và được ghi công lao, bây giờ u Dương không còn cách nào khác là phải dựa vào hắn và phụ tá bên cạnh.