"Lát nữa ta sẽ sử dụng hộp, ngươi cẩn thận không nên ra ngoài." Hoàng Ngọc Chân nhẹ giọng ôn hòa căn dặn.
"Vâng!" Nữ hài gật đầu, rất là mạnh.
"Còn hai cái hộp cuối cùng nữa thôi, có điều không sao, chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón ngươi." Hoàng Ngọc Chân sờ đầu nữ hài, mỉm cười nói.
"Đến lúc đó Chân thúc thúc đi cùng ta đi!" Nữ hài chân thành nói.
"Ừ." Hoàng Ngọc Chân gật đầu.
Bỗng hai lỗ tai hắn ta khẽ nhúc nhích.
"Tới rồi, ta đi đánh với bọn họ trước, ngươi trốn kỹ ở nơi này, chờ lát nữa ta trở về rồi đi."
"Vâng!"
*
Lúc này bên ngoài Bách Ngân cốc.
Trương Vinh Phương mang theo người đội Chín phân tán ra ở trong rừng, phong tỏa tuyến đường.
Bốn phía của Bách Ngân cốc này thông suốt, nối liền với Thanh Đỉnh sơn và Hồng sơn, lại còn thông với một con sông Ngọc Đái nữa.
Nếu muốn hoàn toàn bao vây hết, thì cơ bản là không có khả năng.
Bởi vì đối với cao thủ võ công mà nói, sườn núi đất rừng hai bên nhìn như là dốc đứng, nhưng trên thực tế cũng chẳng khó khăn cho lắm.
Bởi vậy, mọi người chỉ có thể cố hết khả năng phong tỏa phần lớn đường chạy trốn.
Trong rừng thông, bầu không khí ướt lạnh xen lẫn với một ít mùi ẩm mốc.
Mùi dầu thông riêng của cây thông có hơi gay mũi.
"Trương đội, đội Năm, đội Hai, đội Sáu đều bị điều đến phía trước. Bây giờ còn chưa có tin tức. Cảm giác có chút không đúng..." Lưu Hàm tới gần một ít, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không vội." Sắc mặt Trương Vinh Phương lạnh lùng nghiêm nghị, phẩm cấp tổng hợp của hắn đã đạt đến Bát Phẩm, lúc này có thể nghe được phía trước truyền tới từng hồi tiếng kêu thảm thiết.
Rất rõ ràng tình hình chiến đấu bất lợi.
Dưới loại tình huống này, đội Chín hắn dẫn dắt có thể đến muộn thì tốt hơn.
Hơn nữa khiến trong lòng của hắn kinh ngạc là, chỉ là hai đào phạm mà lại cần nhiều người như vậy, lại còn không bắt được nữa chứ.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Cho dù đặc sứ u Dương Kiến Vinh không thể chỉ huy cao thủ cao phẩm được, có thế nhưng nhiều người lấp lên như vậy, coi như là cao phẩm thì cũng đã hết sân diễn rồi.
Rất nhanh, lại là một đội nhân mã bị quan truyền lệnh kêu đi.
Trương Vinh Phương nhìn đội ngũ rời khỏi, tâm tư trong lòng chuyển động, không ngừng tự hỏi khả năng trong đó.
Rất nhanh. Truyền lệnh rốt cuộc đã tới.
"Đội Tám, đội Chín, đều theo ta cùng nhau qua đây!"
Quan truyền lệnh cấp tốc chạy tới.
"Đi!"
Trương Vinh Phương không nói gì, cùng đội trưởng đội Tám dẫn người theo sau.
Hơn ba mươi người chạy nhanh qua đó, trên nửa đường vừa lúc gặp phải người bị thương và thi thể bị vận chuyển trở về.
Vô số thi thể cùng người bị thương, khiến trong lòng mọi người đều kinh hãi.
Rất nhanh, cuối cùng cũng đến đất rừng phía trước rồi, vừa lúc là bãi đá rộng lớn ven sông Ngọc Đái.
Ở đây chính là thung lũng Bách Ngân cốc.
Sườn dốc vách đá hai bên giống cái phễu. Trong lòng có dòng sông chảy xiết.
Hai bên sông đều có bãi đá, cỏ.
Nhiều đội nhân mã lúc này đang vây quanh một căn phòng đá nhỏ trên bờ sông.
Trên mặt đất tán lạc đầy tên, cung nỏ.
Xung quanh căn phòng nhỏ ấy có từng khối tảng đá lớn cao cỡ một người che lấp.
Đồng thời xông lên, nhiều lắm chỉ có thể một lần lên mười mấy người.
Khó trách một lần u Dương Kiến Vinh điều một đội người tiến lên.
Mấy người Trương Vinh Phương vừa tới, thì đã nhìn thấy đội trưởng đội Sáu Khâu Hán Đào ngừng thở nằm trên mặt đất.
Con người trầm mặc ít nói trước đó, lúc này đang trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Nửa cái đầu của hắn đều bị đánh mạnh khiến cho sụp xuống, máu loãng tràn ra khỏi thất khiếu, vô cùng thê thảm.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống.
"Đội Tám, lên!" Giọng nói âm lãnh của u Dương Kiến Vinh truyền ra từ đội giám sát phía hậu phương.
Lúc này đội giám sát bên người u Dương Kiến Vinh cũng chỉ còn lại có ba người.
Những người còn lại đều chết trong vụ giết ngược đột ngột lúc nãy.
Thì là lúc trước, Hoàng Ngọc Chân bị ép cho nóng nảy, bỗng nhiên ném ra bên ngoài một cái hộp, trong nháy mắt cái hộp kia nổ bung có bắn ra vô số chông sắt thật nhỏ.
Trong số nhân thủ xông lên trước tức khắc bị nổ chết chí ít mười người, người bị thương càng nhiều.
Cho dù là đội giám sát đứng xa hơn chút cũng bị chông sắt kịch độc đả thương, hao tổn hơn phân nửa.
Lúc này cả đám nhân mã đội Tám chần chừ không tiến.
Sắc mặt đội trưởng Phàn Vũ rất khó coi, nhưng tên đã trên dây không bắn không được, lâm trận bỏ chạy, có nhiều người nhìn như vậy, đó chính là cãi quân lệnh, ở Đại Linh là sẽ bị tịch biên gia sản.
Hắn cẩn thận cầm khiên tròn chặn ở trước người mình, chậm rãi dẫn đội tới gần.
Phụt phụt phụt!
Trong nháy mắt lại là ba mũi tên sắt bắn ra từ đằng sau một tảng đá lớn.
Ba người ngã xuống đất.
Bóng người bay nhanh chuyển động loạn lạc. Tên nỏ hoàn toàn không đuổi kịp đối phương.