"Người không lên khám nhà diệt tộc, đều phải chết! Lên cho ta!!" u Dương Kiến Vinh hung hăng đạp cho người bên cạnh ngã lăn trên mặt đất.
"Kẻ nào bắt được Hoàng Ngọc Chân, khen thưởng ngàn lượng bạc! Công tiến ba cấp!!"
u Dương Kiến Vinh quát lớn.
Ngàn lượng bạc cũng thế, nhưng công tiến ba cấp ấy tức khắc khiến người xung quanh đều hơi đỏ mắt.
Ở Đại Linh, ba cấp công huân là có thể trực tiếp tấn chức quan thân đấy!
Mặc dù là quan thân cấp thấp nhất. Thế nhưng đó cũng là quan thân có thể truyền lại cho con cháu.
Nó đại biểu cho căn cơ của gia tộc cả một đời! Chỉ cần không có sai phạm gì quá lớn, một quan thân có thể phú quý mấy đời người!
Trong chế độ tuyển chọn quan lại lấy tiến cử và truyền thừa làm chủ, một quan thân có thể nói là chìa khóa hữu hiệu nhất để vượt qua giai tầng.
Lần này, đội viên còn lại của đội Năm đều mắt đỏ đánh về phía Hoàng Ngọc Chân.
Bọn họ nâng lên khiên tròn, khom người đi trước, ngăn trở thân thể và đầu xông qua đó.
Cũng có người giơ cung nỏ lên cố gắng bắn ở phía sau.
Nhưng thực lực chênh lệch quá lớn.
Hoàng Ngọc Chân vừa né tránh, vừa rút ra ba mũi tên cùng lúc kéo dây cung.
Vụt!!
Tên hóa thành vệt sáng màu đen, đồng thời xuyên thấu vai của ba người.
Khiên tròn của bọn họ chỉ có thể che phần lớn cơ thể, nhưng phần vai vẫn sẽ lộ ra một chút.
Chỉ là một chút thôi mà đã bị Hoàng Ngọc Chân nắm sơ hở, một phát phế bỏ ba người.
"Giết cho ta!!" Tiếng rít gào của u Dương Kiến Vinh vang lên trong rừng. Hắn nhìn chòng chọc đội trưởng Tiền Hoàn Trung đứng bất động bên cạnh.
"Người lâm trận không lên, trảm!"
Đội trưởng đội Năm, Tiền Hoàn Trung tê cả da đầu, không thể không theo tiến lên phía trước.
Một lát sau, trong rừng vô số thi thể và người trọng thương lung tung nằm một chỗ.
Hoàng Ngọc Chân thở hồng hộc, không cho hắn ta thở dốc nghỉ ngơi, đã có nhiều đội nhân mã vọt lên.
Những người đội Hai và đội Sáu, xen lẫn với quan sai đội Một trong đó, dưới sự bức bách của đặc sứ u Dương đã cùng nhau vọt lên.
Từng nhánh tên nỏ thỉnh thoảng bay vụt, làm cho Hoàng Ngọc Chân chốc chốc lại trốn ra đằng sau thân cây.
Nhưng cho dù như vậy, hắn ta tình cờ đánh trả, hàng loạt mũi tên, ba mũi tên cùng phát cũng vẫn khiến những người tấn công tử thương thảm trọng.
Vả lại trong rừng vẫn còn có cạm bẫy thô sơ hắn ta đã chôn từ sớm nữa.
Không bao lâu, số người tiến công ít hơn phân nửa, mấy người dẫn đầu bị bắn chết tại chỗ, người còn lại hoàn toàn không dám lên nữa.
"Lên cho ta! Bằng không... đừng trách bản quan hạ đao vô tình!"
u Dương Kiến Vinh cầm đao, mang theo hơn mười giám sát mới tuyển ra ngăn cản mọi người đang cố gắng thoát đi xung quanh.
Hắn đã nhìn ra, hai ngày này Hoàng Ngọc Chân đều không được nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa thương thế phía trước còn từ từ chuyển biến xấu.
Lúc này thực lực của hắn ta đã không bằng trước kia nữa.
Nhanh... Nhanh...
Lập tức sắp đại công cáo thành rồi!
Phụt!
Rốt cuộc, bỗng nhiên một mũi tên cọ trúng vai của Hoàng Ngọc Chân, khiến cho hắn ta thoáng lảo đảo.
Màu máu văng ra.
Sắc mặt Hoàng Ngọc Chân trắng bệch, xoay người rời đi.
Nhưng rất nhanh, hắn ta cảm giác được vết thương trên bả vai bắt đầu tê ngứa.
"Có độc!?"
Hắn ta cấp tốc lấy ra từ trong túi bên hông một cái bình nhỏ, đổ ra lòng bàn tay.
Thế nhưng đổ vài lần mà trong bình vẫn rỗng tuếch, không có một viên thuốc nào.
Một đường đi đến nơi này, bình thuốc trị thương giải độc rốt cuộc dùng hết rồi.
Ánh mắt hắn ta u ám, nhanh chóng xuyên qua trong rừng, rất nhanh đã tới đáy sơn cốc, chui vào trong một lỗ nhỏ do tảng đá lớn dựng nên tạo thành.
Trong động có hơi âm u, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi ngồi dựa vào đó.
Vẻ mặt nữ hài uể oải, mặc trên người một bộ váy ngắn quần dài vô cùng bẩn thỉu cũ nát không chịu nổi.
Nhìn từ chất liệu của quần áo đều là vải tơ chỉ thêu, có vài nơi còn được bao bởi da lông của cáo bạc.
Chất liệu cỡ này, cơ bản là không phải là nhà người tầm thường có thể sử dụng được.
Một phần da cáo bạc làm được thành xiêm y, đều có thể bán ra ít nhất mấy mươi lượng bạc, từ đó thấy được độ trân quý của nó rồi đấy.
Khuôn mặt nữ hài xinh đẹp tuyệt trần, tuổi còn nhỏ mà đã có một tia nhu mì.
Nhìn thấy Hoàng Ngọc Chân tiến đến, nàng vội vàng đứng lên.
"Chân thúc thúc! Thúc bị thương!?" Nàng hô nhỏ một tiếng.
"Không có việc gì..." Hoàng Ngọc Chân cảm giác độc ở bả vai mơ hồ bắt đầu lan tràn." Ở đây không an toàn nữa rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi!"
"Vâng!" Nữ hài nhanh chóng gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Đao đâu?" Hoàng Ngọc Chân hỏi.
"Ở chỗ này." Nữ hài lấy ra một thanh trường đao màu xanh biếc từ trong góc.
Thân đao xanh biếc, lưỡi đao hiện ra ánh sáng, chuôi đao dùng da lông của động vật không biết tên bao lại, lông lá trông tương đối tục tằng. Cuối cùng còn treo một mảnh tuệ ( dây tua rua) nhỏ màu đen.