"Hắc Ưng Hứa Miếu Đồng, hiện tại cấp bao nhiêu? Biết thực lực của nàng không?" Trương Vinh Phương rất là tò mò với Hứa Miếu Đồng.
Đối phương có thân thủ cường hãn, thân pháp càng quỷ bí không tiếng động, khiến người ta kiêng kỵ.
Người này cũng là số ít cường giả hắn hoàn toàn không hiểu rõ được.
"Bẩm đại nhân, Hắc Ưng đại nhân cũng không phải là Hứa Miếu Đồng chân chính. Cái này chẳng qua chỉ là một thân phận ngụy trang mà thôi. Về phần tuổi tác, thuộc hạ nhớ kỹ, mười ba năm trước đây, Hắc Ưng đại nhân cũng đã phụ trách quản lý Đàm Dương, mãi cho đến nay." Thanh Tố trả lời.
"Quả nhiên..." Trương Vinh Phương thở dài.
Hắn biết ngay là Hứa Miếu Đồng kia không thích hợp. Đường đường là con gái Đồng tri, mặc thành như vậy, nơi thần thần bí bí, thân thủ quỷ dị, mà người Đồng tri phủ còn không quản nữa?
Hiện tại xem ra, có thể phía sau Kim Sí Lầu còn có quan hệ với bên trên nữa...
Đồng tri chính là một trong những đại nhân vật thực quyền của cả thành Đàm Dương đấy.
Trừ châu đốc, châu doãn, chính là hai vị Đồng tri phân công quản lý các lĩnh vực. Trên thực tế đa số sự vụ thông thường, đều là do Đồng tri phân công quản lý trực tiếp phụ trách.
Phụ thân Hứa Miếu Đồng là Hứa Thiệu Dương, phân công quản lý mấy bộ phận chữa bệnh, vệ sinh, giáo dục, thuỷ lợi, nông sản.
Đặc biệt là nông sản trong đó, việc thẩm tra điền sản hàng năm cũng là chức quan lớn béo bở...
Trong nhà một phú gia có bao nhiêu điền sản cần nộp thuế, đó đều là người thống kế quyết định.
Có thể ngồi vững vàng vị trí này, xem ra vị Từ đại nhân đó... chắc chắn có liên hệ rất lớn tới Kim Sí Lầu.
Thu liễm tâm tư phân tán, Trương Vinh Phương khẽ gật đầu với Thanh Tố.
"Chốc nữa ban đêm theo ta đi vào."
"Vâng!"
Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu, nếu muốn triệt để nắm giữ toàn bộ quyền lực thuộc về hắn ở Kim Sí Lầu, giải quyết ba thành viên cấp Kiêu ấy là quan trọng nhất.
*
Trăng sáng sao thưa.
Phía Đông bên ngoài cách thành Đàm Dương ba mươi dặm, có một khu rừng rậm quanh năm bao phủ sương trắng, tên là rừng Bạch Vụ.
Ở nơi sâu trong rừng Bạch Vụ có một ngôi chùa miếu bị bỏ hoang, tên là Bình Nha tự.
Ngôi chùa ấy đã từng có quy mô lớn, mặc dù ở trong núi sâu, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân không hiểu mà các tăng nhân bên trong chùa mất tích toàn bộ trong vòng một đêm.
Sau đó quan nha điều tra mấy lần, không thu hoạch được gì, liền có người truyền ra lời đồn là nơi đây có quỷ.
Nhưng trên thực tế, ở đây đã sớm bị Kim Sí Lầu chiếm, âm thầm xem như là một cứ điểm hoạt động tạm thời.
Lúc này trong rừng Bạch Vụ, hai bóng người trên mặt mang mặt nạ màu đen đang bay nhanh lướt qua trong rừng.
Sương mù nồng nặc bị cơn gió nhẹ khi hai người lướt ngang qua cuốn hơi rung động.
Cục ~ cục ~~
Tiếng kêu của cú vọ quanh quẩn ở trong rừng, hơi có vẻ quỷ dị thần bí.
Hai người này, người phía trước có vóc dáng cường tráng, thân cao một thước tám, hành động im hơi lặng tiếng, lưng đeo nguyện luân. Người đó chính là Trương Vinh Phương đến đây theo hẹn.
Người đi theo đằng sau hắn là Thanh Tố.
Là một thành viên cấp Kiêu, thời gian Thanh Tố ở Kim Sí Lầu đã vượt qua tám năm, đều rất quen thuộc với rất nhiều thứ.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trương Vinh Phương mang nàng đi cùng.
Không bao lâu sau, hai người tới trước mặt một ngôi chùa bỏ hoang.
Ngôi chùa rách nát, chỗ nào cũng có rễ cây lớn mọc ra mặt đất.
Nơi nơi toàn là gạch vỡ và cột đá sụp đổ.
Trong âm u, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu sáng mấy khu vực của ngôi chùa.
Gió trong rừng xuyên qua lỗ thủng đen như mực trong ngôi chùa, phát ra tiếng lạ vù vù, thật là dọa người.
Trương Vinh Phương đánh giá toàn bộ ngôi chùa, từ trái sang phải, chỉ riêng cửa lớn và tường vây của ngôi chùa thì đã gần 20m.
Tường vây và dây đại thụ quấn quanh cùng một chỗ, khắp nơi toàn là vết tích năm tháng loang lổ.
Có tường gạch còn có thể nhìn thấy vết cháy đen do bị lửa đốt.
Xung quanh trống trải, không một bóng người.
Trương Vinh Phương đang muốn mở miệng, Thanh Tố sau lưng đã bước tới, tiến lên đứng ra.
"Bạch Ưng đại nhân đã tới, các ngươi vẫn còn không lộ diện nghênh đón?"
Giọng nói không ngừng quanh quẩn ở trong sương mù.
Không bao lâu sau, nơi sâu trong sương mù, trong ngôi chùa chậm rãi bay đến một giọng nói.
"Hoan nghênh hoan nghênh..."
"Có điều, ba người bọn ta chưởng quản mạch này nhiều năm, các hạng đã vận chuyển thỏa đáng từ lâu.
Nhỡ đâu Bạch Ưng đại nhân tùy tiện tiếp quản toàn bộ, nhiều sự vụ như vậy mà nếu là xảy ra bất cứ sai sót gì, chẳng phải sẽ gây tổn hại đến lợi lớn của cả lầu sao."
Giọng nói kia như ẩn như hiện, âm điệu bình thản.
Lông mày Thanh Tố nhướng lên, đang định quát lớn thì lại bị Trương Vinh Phương sau lưng đưa tay ngăn cản.
"Lời ấy có lý, vậy ý của các ngươi là sao?" Trương Vinh Phương cao giọng hỏi ngược lại.