TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 241: Cũng không nhiều

Uống xong một viên, Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy giống như ăn da lợn hôi thối, khó có thể nuốt xuống.

Nhưng hắn vẫn gian nan nhai nát nó, cứng rắn ăn hết.

Ở thế đạo này, nếu muốn đứng cho ổn, sống cho tốt thì phải độc ác với mình, chút khó ăn đó không coi vào đâu cả.

Sau khi ăn Dưỡng Huyết hoàn xong, hắn lại lấy ra Kim Tỳ đan đặt ở phía dưới cùng trong ngăn kéo.

Đan dược này hắn chuẩn bị đi tìm động vật để kiểm tra xem sao đã, xác định là không có vấn đề gì xong thì mình mới ăn.

Có câu nên có lòng phòng bị người khác.

Một lần nữa cất kỹ Kim Tỳ đan.

Hắn tĩnh tâm, nhắm mắt, nghỉ ngơi, đồng thời tiện thể luyện Quan Hư Công một lát.

Dù sao cũng là nhàn rỗi, nhỡ đâu luyện một chút như thế cũng có thể đột phá thì sao? Sau đó nếu đến lúc cần thêm Quan Hư Công, chẳng phải là khi không có thể tiết kiệm một điểm thuộc tính sao?

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên mặt đất, cũng theo thời gian trôi qua mà chậm rãi di động.

Keng, keng, keng.

"Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa."

Phu canh đi ngang qua bên ngoài gõ chiêng, hô khẩu hiệu, chậm rãi bước qua.

Tiếng của phu canh còn chưa đi xa.

Bỗng hai mắt Trương Vinh Phương mở ra.

Trong thanh thuộc tính ở trước mắt hắn, một điểm thuộc tính mới đang chậm rãi hình thành.

Vốn là ba điểm thuộc tính, cuối cùng đổi thành bốn điểm.

"Thành!"

Hắn ngạc nhiên đứng lên.

Hắn kiểm tra cửa viện, cửa sổ, đóng kỹ nó.

Sau đó hắn trở về trong phòng, cởi quần áo cả người, đổ đầy nước vào bồn tắm và nhảy vào ngồi trong đó.

Chờ chuẩn bị tất cả công tác xong.

Trương Vinh Phương mới nhắm mắt, nhìn chăm chú vào thanh thuộc tính của mình.

[ Trương Vinh Phương -- sinh mệnh 22 - 22.

Kỹ năng:

Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển - Tam Phẩm.

Cước pháp - Tam Phẩm.

Quyền chưởng trảo: Nhất Phẩm.

Kỹ Năng Phá Hạn: Súc Bộ Trọng Sơn.

Chưa Phá Hạn: Viêm Đế Phù (Nhập Môn)

Thuộc tính có thể sử dụng: 4. ]

"Thuộc tính sinh mệnh vẫn là 22... trúng độc trước đó đã khôi phục lại, nói cách khác, đây chính là cái giá cao phải trả khi ta kiêm tu võ học?"

Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ.

Võ học phẩm chất thấp thương thân mà không dưỡng sinh, chỉ quá độ truy cầu lực sát thương lực lượng tốc độ, tạo thành sinh mệnh bớt đi là chuyện rất bình thường.

Cũng may hắn có thể trực tiếp dùng điểm thuộc tính đề thăng khôi phục.

"Hiện tại, vẫn là điểm đầy Viêm Đế Phù trước rồi hãy nói."

Viêm Đế Phù là một môn phù pháp công kích mạnh nhất của Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển, cũng có tăng cường đối với uy lực của Kỹ Năng Phá Hạn.

Đồng thời nó còn là một bộ phận của võ học thượng thừa, sau khi Phá Hạn sẽ không khiến cơ thể tổn thương, còn có thể kéo chỉnh thể toàn bộ Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển nâng cao uy lực.

Thế nên này là nâng cao tổng thể thực lực của hắn, có thể điểm đầy trước hết.

Về phần Kim Bằng Mật Lục, Trương Vinh Phương tỉ mỉ so sánh một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn Viêm Đế Phù.

So sánh với Viêm Đế Phù, Kim Bằng Mật Lục chỉ có thể luyện một tầng, sự gia tăng đối với tự thân phỏng chừng không lớn.

Bình tĩnh lại.

Lúc này, sự chú ý của Trương Vinh Phương tập trung ở trên Viêm Đế Phù, tưởng tượng mình nhấn mạnh một cái.

Nhất thời dấu cộng phía sau Viêm Đế Phù không ngừng rung động, tổng cộng bốn điểm thuộc tính, cấp tốc biến mất là không.

Mà dấu móc phía sau Viêm Đế Phù, và chữ viết có ở đó đều mơ hồ.

Một đống ký ức tu hành Viêm Đế Phù cấp tốc dũng mãnh vào trong đầu Trương Vinh Phương.

Bắp thịt cốt cách cả người hắn bắt đầu chậm rãi điều khiển tinh vi, một ít dấu vết rất nhỏ khi tu hành Viêm Đế Phù chậm rãi hiện lên trên người hắn.

Làn da trên hai bàn tay hắn dày thêm, cơ bắp cánh tay hơi trướng lớn hơn một chút.

Đường viền lưng càng bành trướng một tầng.

Còn lại thì không có biến hóa gì lớn.

Tổng thể lại, Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy lực lượng của mình tăng lên khoảng hai phần, cũng không nhiều.

Thân thể trái lại bởi vì trọng lượng biến lớn mà thoáng ảnh hưởng đến cảm giác mềm mại.

Hắn nhìn biến hóa trong thanh thuộc tính, trong lòng thoáng có chút thất vọng. Sự tăng tiến từ Thất Phẩm đến Bát Phẩm không lớn như hắn tưởng.

Biểu hiện trong thanh thuộc tính cũng xảy ra biến hóa.

"Viêm Đế Phù (Phá Hạn)".

Không có Kỹ Năng Phá Hạn, Viêm Đế Phù tăng lên có vẻ vẫn chỉ tăng mạnh Trọng Sơn.

"Hết rồi à?" Trương Vinh Phương cấp tốc dùng khăn lau người một lần.

Làn da cơ thể thậm chí còn không ra nhiều mồ hôi, tất cả đã kết thúc.

Lúc này hắn mới cảm nhận được, sau khi Cao Phẩm, tăng lên giữa các phẩm cấp thực sự không lớn.

Một lần nữa mặc xong quần áo, hắn đi tới viện bên ngoài, chậm rãi bày ra một tư thế.

Sau đó quyền chưởng cấp bách phóng ra, xoay người lại quét ngang. Thỉnh thoảng đá chân đánh cùi trỏ, liên hoàn giẫm chân.