TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 240: Chạy mất

Trương Vinh Phương lặng lẽ, không ngờ tới Nho gia có địa vị cao quý ở kiếp trước, tại nơi này lại có thể lưu lạc đến tận mức độ này.

Hắn còn muốn hỏi tiếp.

Chợt nghe giữa không trung nơi xa có một trận pháo hoa nổ bung.

Màu đỏ đại biểu cho pháo hoa phòng bị, từ xa nhìn lại, nó chỉ to bằng móng tay.

Mấy người quan sai nha môn xung quanh thấy cảnh như vậy đều hơi biến sắc mặt.

"Đi!"

Trương Vinh Phương vung tay, cấp tốc dẫn đội chạy về hướng đó.

Pháo hoa là pháp hoa cầu cứu dùng để khẩn cấp cầu viện, người xung quanh thấy thì phải mau chóng trợ giúp.

Pháo hoa của Đại Linh chia ra không ít chủng loại.

Đốt pháo hoa khác nhau vào thời điểm khác nhau, liền đại biểu cho hàm nghĩa khác nhau.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Vinh Phương, đội Chín phân ra năm người, nhanh chóng chạy về phương hướng của pháo hoa.

Đoàn người chạy ra một con đường, khi đến một ngã tư đường thì bỗng phía trước một sạp trái cây bị hung hăng ném đi, lượng lớn lê táo quýt vung vãi khắp nơi.

Hai bóng người cao lớn lướt qua hoa quả, hung hãn giao thủ trước một cửa tiệm vải.

Tốc độ lực lượng của hai người rất mạnh, đụng tới sạp gỗ thì sạp gỗ tách rời, đụng tới bên tường thì mọi chỗ vỡ vụn.

Một người trong đó mặc quan phục đỏ đậm, cầm quan đao, chiêu thức thẳng thắn dứt khoát, phạm vi động tác nặng nề mạnh mẽ.

Tên còn lại cầm trường đao trong tay, nhưng chiêu số tinh tế khéo léo, xuất thủ công kích toàn vào chỗ yếu hại. Nếu bất cẩn bị trúng chiêu thì không chết cũng tàn phế.

Lúc Trương Vinh Phương chạy đến, ngoài ra còn có hai tiểu đội do đội trưởng cầm đầu chạy tới nữa.

"Chuẩn bị trợ giúp!"

Trương Vinh Phương tỉ mỉ phán đoán, trong lòng nghiêm nghị.

Thân pháp lực lượng của hai người này, đều nằm ở cấp bậc Lục Phẩm.

Cao thủ quan phủ kia, hắn đã nhận ra. Chính là Tổng đội trưởng Trương Hướng Dương.

Tốc độ xuất thủ và lực lượng của hai người đó là một mặt, trọng điểm là, lấy ánh mắt lúc này của hắn, mơ hồ có thể nhìn ra được người có chiêu số tinh tế nhìn như mạo hiểm, nhưng thật ra nhiều lần có cơ hội quyết phân thắng thua.

Nhưng kỳ quái là, người này chưa từng xuất thủ lần nào.

Trương Vinh Phương hôm nay đã là Thất Phẩm, tầm mắt hắn đương nhiên nhìn ra được sự chênh lệch trong đó.

Không bao lâu sau.

Tổng đội Trương Hướng Dương vung một đao chém bay thân đao của đối phương, đuổi theo người nọ chạy ào vào một ngõ nhỏ.

Biến cố ấy xảy ra khá mau lẹ, dẫn đến hảo thủ len lén lên nỏ xung quanh hoàn toàn không kịp bắn cung.

Không bao lâu sau, tổng đội Trương Hướng Dương đi ra ngõ nhỏ, mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Rõ ràng là đã mất dấu rồi.

Trương Vinh Phương híp mắt, cảm thấy dị thường nhưng không nói gì.

Trước khi thuộc hạ Trần Hán Sinh nhắc nhở, hắn cũng đã nhìn ra. Cái gọi là lùng bắt lần này nơi nơi đều lộ ra sự bất thường.

Vừa nãy tổng đội rốt cuộc là thực sự ra tay toàn lực, hay chỉ là diễn trò, có phải là cố ý phối hợp khiến người nọ thoát đi, từ đó để hắn ta không bị tên nỏ xạ kích hay không.

Cái này phải xem trong lòng tổng đội nghĩ như thế nào.

"Người chạy mất rồi, hẳn là đang ở phụ cận, lục soát cho ta!"

Trương Hướng Dương cấp tốc hạ lệnh, làm cho tất cả mọi người lấy ngõ nhỏ làm trung tâm, tìm tòi xung quanh theo kiểu trải thảm.

Theo đội viên bình thường thấy, đây có lẽ là đang liều mạng bổ cứu.

Nhưng theo đội trưởng như Trương Vinh Phương thì lại thấy, hành động này của Trương Hướng Dương có phần thú vị.

Lấy thân pháp của người kia, tìm tòi như thế không hề nghi ngờ là không công.

Trong hôm đó sau khi khổ cực tìm tòi một phen, mọi người không thu hoạch được gì, chỉ phải thay phiên trở về nghỉ ngơi.

Buổi tối.

Trương Vinh Phương tùy tiện tìm quán bánh thịt thêm hành tây ở ven đường để giải quyết cơm chiều, khi về đến nhà đã là mười giờ hơn.

Bởi vì lục soát, nên nơi ăn chơi nguyên bản xung quanh đều an tĩnh hơn rất nhiều.

Hàng xóm cách vách cũng có một cái sân không nhỏ, lúc này trong đó mơ hồ truyền đến tiếng ngâm đánh đàn và khúc thanh, vẫn còn hỗn loạn có tiếng nam nữ vui cười.

Tư lộ khách.

Trương Vinh Phương treo nguyện luân lên tường lại, nghe thanh âm cách vách, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với sự quạnh quẽ bên trong nhà mình.

Hắn không tiếng động thở dài, múc một gáo nước lạnh từ trong chum nước, ngửa đầu ừng ực uống hết.

Hắn uống nước xong rồi nghỉ ngơi, ngồi xếp bằng ở giữa phòng, cởi áo khoác quần ngoài ra.

Sau đó hắn lấy ra một bình đan dược từ trong ngăn kéo.

Đây là Dưỡng Huyết hoàn, phương thuốc bổ huyết do tự hắn phối. Loại phương thuốc này khác với canh Hồng Kỳ trước đó.

Bởi vì không cần bổ khí, thế nên hiệu quả sẽ không suy giảm.

Chỉ bổ huyết không thôi, cũng chính là bổ sung thành phần dinh dưỡng tạo huyết cho cơ thể người, đương nhiên sẽ không suy giảm.