Trương Vinh Phương vươn tay cầm bức thư lên, bức thư không được niêm phong, giấy viết thư bên trong dễ dàng trượt ra ngoài.
Chỉ có một địa chỉ hiện ra trên đó.
‘Tám giờ tối nay, số 77 đường Sơn Lan.’
Đóng bức thư lại, Trương Vinh Phương mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn điểm tâm, vừa uống vừa tự mình rót rượu.
Một lúc sau, hắn ăn uống xong, đứng dậy tính tiền rồi ra về.
Đến chiều, hắn không đi đâu mà tập võ tại nhà.
Sau khi Viêm Đế phù Nhập Môn, bây giờ hắn vẫn còn có ba môn Định Hồn phù, Hỗn Nguyên phù và Thải Linh phù chưa Nhập Môn.
Và Linh Xà Thân Pháp đã Phá Hạn từ lâu, tất cả các phương diện thân pháp đều đã luyện đến cực điểm.
Nếu có thể lấy được thân pháp khinh công của Kim Sí lầu... Thì hắn sẽ có thể thúc đẩy thân pháp lên một mức cực kỳ cường đại.
Chớp mắt, sau khi ăn xong bữa cơm chiều, bóng đêm càng ngày càng dày đặc.
Đường Sơn Lan ở Đàm Dương là nơi tập trung nhiều nhạc phường nhất trong toàn bộ Đàm Dương.
Có năm trong số bảy nhạc phường lớn ở nơi này.
Hàng đêm, nơi đây ngựa xe như nước, dòng người chen chúc lẫn nhau.
Những vị khách ăn mặc giàu sang nối đuôi nhau đi đi về về không ngớt, những nhạc nữ xinh đẹp, quyến rũ cầm nhiều nhạc cụ khác nhau, không ngừng chơi các bản nhạc động lòng người trong nhạc lầu.
Nơi này cao cấp hơn nhiều so với kỹ quán, các nhạc nữ ở đây bán nghệ không bán thân. Thậm chí có những bậc thầy âm nhạc, có trình độ cực kỳ cao về âm luật và ca từ, thường đến dự các buổi lễ long trọng, hay chơi nhạc đệm trong phủ các quan chức, quý tộc.
Số 77 đường Sơn Lan là một trang viên đơn độc nằm giữa hai tòa nhà nhạc lầu.
Có hai người hầu mặc đồ đen canh giữ cổng trang viên.
Trương Vinh Phương chậm rãi đứng ở trước cửa, đánh giá trước cửa.
Trên cánh cửa có viết chữ “Cực” rất lớn.
Cửa đen chữ trắng, rõ ràng, bắt mắt.
“Trương quan nhân, ngài tới rất đúng lúc, chủ nhân vừa mới trở về, đang ở trong vườn.” Người hầu bên phải nhẹ giọng nhắc nhở.
Trương Vinh Phương không ngạc nhiên khi đối phương biết mình, gật đầu rồi tiến lên đẩy cửa đi vào.
Cửa không phải loại cửa to nặng nề, nhẹ nhàng đẩy ra là có thể đi vào.
Bên trong là một khu vườn xanh um tươi tốt.
Màu vàng và xanh lá của cây cối trộn lẫn vào nhau.
Trong vườn, thấp thoáng một con đường trải đầy đá cuội. Xa xa có tiếng nước chảy róc rách.
Trương Vinh Phương men theo con đường lát đá cuội vào trong, đi đến phía sâu bên trong.
Con đường nhỏ hòa vào một đạo trường được lát bằng gạch đá xanh.
Toàn bộ đạo trường có hình dạng giống như một chiếc quạt giấy đang mở ra.
Chính giữa chiếc quạt giấy, có một người đang đứng.
Trương Vinh Phương nhìn kỹ, chỉ cảm thấy người nọ hơi hơi quen thuộc.
“Đừng sợ.” Một giọng nữ yên tĩnh mang theo một tí khó chịu khác thường vang lên từ trên người người nọ.
“Đến gần hơn đi.”
Trương Vinh Phương ổn định tâm tình, năng lực tình báo mạnh mẽ của Kim Sí lầu sẽ rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của hắn.
Mặc khác, hắn cũng có thể điều tra tình hình phía bên tỷ tỷ mình thông qua Kim Sí lầu.
Mặc dù Trương Vinh Du không phải là tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng là một người thân của tiền thân. Nhưng nếu đã nhận được ân huệ từ thân thể này, nhất định phải báo đáp.
Cân nhắc những chuyện này, việc hắn gia nhập Kim Sí lầu là có ích vô hại.
Hắn dừng lại giây lát, rồi từ từ tiến lại gần.
Khi đến gần hơn, mới có thể nhìn rõ bộ dạng của người nọ.
Người nọ mặc một chiếc váy trắng, tóc dài đến thắt lưng, thấp thoáng một chiếc dây buộc tóc màu bạc.
Trên mặt không đeo mặt nạ.
Nhưng nét mặt cứng đờ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đang dịch dung.
Đây là một nữ tử có vẻ ngoài bình thản và bình thường, nhưng khí chất lơ lửng bất định.
“Chúng ta đã từng gặp nhau một lần phải không?” Trương Vinh Phương cảm thấy hình như có chút ấn tượng với khuôn mặt này.
“Vậy sao?” Nữ tử đưa tay lên, sửa sang lại mái tóc đen hơi tung bay của mình.
“Những thứ này không quan trọng...” Ánh mắt nàng rơi vào trên người Trương Vinh Phương: “Có thể tập kích giết chết Khai Sơn đạo nhân. Có thể ở Thanh Hòa Cung, sử dụng kỹ năng phá hạn tam phẩm để tập kích giết chết cao thủ tứ phẩm ngũ phẩm, mà vẫn có thể an toàn rút lui.”
Dưới sự vây công của Hắc Thập Giáo, dám ngang nhiên bắt người phá vòng vây.
Ngươi khá lắm.”
“Cám ơn lời khen...” Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động. Trước khi hắn đến đây, hắn đã từng nghĩ về việc Kim Sí lầu hiểu rõ về mình đến mức độ nào.
Bây giờ có vẻ như đối phương đã thực sự đã điều tra mọi thứ về hắn.
Nghĩ lại Hồng Cẩu Vương đã chết cực kỳ uất ức trước đây.
Loại năng lực tình báo này đúng là cực kỳ lợi hại...
“Xin hỏi ngài tên là gì?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Diệp Bạch.” Nữ tử nhẹ nhàng đáp: “Ngươi... Á... Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?”
Trương Vinh Phương hơi sững sờ, may mà chưa đợi hắn nhắc nhở, Diệp Bạch đã một lần nữa nhớ lại.