TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 231: Uống rượu một mình

Trên thân đao này có liên quan đến ván cờ của hai lực lượng khổng lồ khác nhau ở Linh đình.

Bí mật ẩn chứa trong chính thanh đao, có người muốn biết, có người muốn giấu. Trong khi đấu sức, bị đạo tặc trộm mất chắc cũng không phải chuyện bất ngờ.

“Là một đao khách tên là Hoàng Ngọc Chân. Người này đã đi du lịch khắp các tỉnh. Hình như hắn ta đang tìm kiếm thứ gì đó.” Đạo nhân đáp.

“Đừng quan tâm hắn ta, trừ phi có lệnh tử từ trên xuống, nếu không thì cứ coi như không tồn tại.” Lâm Hồng nhỏ giọng dặn dò.

Sau đó, lão lại hỏi đạo nhân thứ ba, người này là do cung chủ phái đến dặn dò, chỉ thị tất cả các sắc lệnh của bên trên.

Đồng thời, Lâm Hồng cũng bắt đầu giải quyết rất nhiều sự vụ của điện Chính Ninh trong giáo.

Bây giờ vị trí này của lão bị không ít người thèm muốn, nếu không chú ý củng cố thế lực, hai điện chủ khác của Thiên Tuyền Cung sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội công kích.

So với những điều này, vấn đề nữ nhi trút giận không đáng để ý.

*

*

*

Trên Hương Lỗ lầu.

Vào lúc giữa trưa.

Giữa những thực khách sôi nổi, Trương Vinh Phương buồn bực ngán ngẩm ngồi trên chiếc bàn gỗ cạnh tường, ăn điểm tâm trước mặt và uống rượu sữa ngựa.

Rượu sữa ngựa đen có vị chua chua ngọt ngọt, chỉ có mùi thơm nhẹ của rượu, nói là rượu nhưng thực ra giống một thức uống hơn.

Từ khi từ Thanh Hòa Cung trở về, hắn đã phát sinh thói quen như vậy.

Mỗi ngày tu hành đến thật sự mệt mỏi, thì sẽ đến tửu lâu để uống một ít rượu sữa ngựa, ăn một ít điểm tâm.

Một người ngồi thẫn thờ, không nghĩ gì, cũng không làm gì.

Cứ thể nghỉ ngơi nửa giờ, sự mệt mỏi và uể oải toàn thân dường như đã tiêu tan rất nhiều.

Thực ra, chuyện cho tới bây giờ, Trương Vinh Phương thường không mệt mỏi về thân thể, mà là mệt mỏi trong lòng.

Tập võ buồn tẻ, luyện tập và tu hành lặp đi lặp lại, những lần dẫn đội tuần tra nhàm chán hàng ngày.

Ngày qua ngày.

Hắn hầu như không có sở thích gì, kỳ vọng duy nhất bây giờ là đợi mười ngày một lần điểm thuộc tính được ghi nhận.

Kể từ khi trở về từ Thanh Hòa Cung, bây giờ hắn đã tích lũy được ba điểm thuộc tính.

Và Viêm Đế phù cũng đã Nhập Môn, đợi đến điểm cuối cùng, có thể một hơi đột phá giới hạn, thực sự bước vào tứ phẩm phù pháp.

Đồng thời, hắn cũng đang chờ đợi hứa hẹn và đãi ngộ cấp Ưng và cả khinh công thân pháp thượng thừa của Kim Sí lầu.

Nghĩ vậy, Trương Vinh Phương lại rót cho mình một chén rượu, đưa lên miệng.

“Uống rượu một mình?” Đột nhiên, một bóng người màu tím nhẹ nhàng ngồi xuống, ngồi đối diện với hắn.

Đó là Hứa Miếu Đồng.

Gương mặt nữ tử bí ẩn trong Kim Sí lầu vẫn không hề có cảm xúc như trước, làn da trắng như ngọc.

Nhưng không giống như lúc trước, mặc dù lúc này gương mặt nàng không hề có cảm xúc, nhưng trong mắt nàng nhìn Trương Vinh Phương lại có vẻ nghiêm túc rõ ràng.

“Thế nào? Công pháp của ta có rồi à?” Trương Vinh Phương nhướng mày.

“Đáng ra ta phải dạy cho ngươi, nhưng...” Trong mắt Hứa Miếu Đồng rõ ràng có một tia ao ước.

“Sau khi cập nhật tư liệu của ngươi, tiếp theo, bên trên quyết định thay đổi công pháp đưa cho ngươi. Một người khác sẽ trực tiếp dạy thân pháp khinh công cho ngươi.”

“Một người khác?” Lúc này, Trương Vinh Phương mới biết người trước mắt chính là thành viên cấp Ưng duy nhất ở Đàm Dương lúc trước.

Đối với Kim Sí lầu bao phủ toàn bộ Sơn Tỉnh, cấp Ưng cũng được coi là cao tầng.

Và bây giờ, lại có những cấp độ cao hơn đến dạy mình.

Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một xíu tò mò.

“Chuyện của Hắc Thập Giáo, trước đây ngươi là người ra tay đúng không?” Hứa Miếu Đồng nhẹ giọng nói.

“Sao có thể được, ta làm gì mạnh như vậy?” Trương Vinh Phương tự nhiên sẽ không thừa nhận.

Hắn đã hiểu, ngay cả trong nội bộ Kim Sí lầu, các thành viên cũng không thể tùy ý xem tư liệu của nhau.

Chỉ khi nhiệm vụ yêu cầu phối hợp thì mới tạm thời hợp tác theo lệnh.

“Thôi bỏ đi, ngươi không muốn nói thì tùy ngươi vậy. Bây giờ, người của Hắc Thập Giáo đã tra ra được một ít manh mối, nếu là ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng càng sớm càng tốt.

Đám người đó không phải là kẻ vớ vẩn, tai mắt của bọn họ rất nhiều, chuyên đi dọn dẹp các tai họa ngầm rác rưởi, cho nên có một số người Linh đứng sau lưng.

Tất nhiên, nếu không phải ngươi ra tay, vậy thì thích làm sao thì làm.”

Nàng dừng lại giây lát, tiếp tục nói: “Lần này ta đến đây chỉ để đưa cho ngươi một bức thư.”

Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đưa ra một phong thư thoang thoảng hương hoa đào.

Sau đó, không nói nhiều, đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống lầu.

Trong mắt người ngoài, Hứa Miếu Đồng giống như một thiếu nữ thẹn thùng đưa bức thư tình của mình cho người mình thích, sau đó không khỏi ngượng ngùng xoay người bước vội vã xuống lầu.

Xung quanh truyền đến những tiếng cười khẽ, đầy ý tốt.