TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 230: Trương Hiên đã chết

Nói cách khác, cả lệnh sư và ngài bây giờ đều có thể lấy thân phận của mình quang minh chính đại sống.” Thanh Tố nhanh chóng giải thích.

“Tiếp theo, chỉ cần thoát khỏi sự lục soát ban đầu của Linh đình thì sẽ không có vấn đề gì.”

“Đa tạ.” Trương Vinh Phương phất phất tay.

Cuối cùng hắn quay đầu lại, liếc nhìn về phía Thanh Hòa Cung đang bốc cháy hừng hực.

Ý niệm mơ hồ trong lòng càng ngày càng rõ ràng.

Nếu lúc này, hắn có đủ quyền thế, có lẽ chỉ cần một câu nói sẽ có thể giải vây cho Thanh Hòa Cung lúc này, giải cứu được sư phụ và những người khác.

Thậm chí có thể ngay từ đầu, sư phụ và những người khác sẽ không cần khởi nghĩa.

Nền tảng của quyền lực nằm ở quân đội.

Sức mạnh của quân đội Linh đình có thể mượn được, các quan lại khác cũng có thể mượn được. Vậy tại sao hắn không thể mượn được?

*

*

*

Phía sau núi Thanh Hòa Cung.

Trương Hiên dẫn theo một đội nhân mã nhanh chóng tiến lên trên một mật đạo mở ra.

Đi qua một lỗ hổng lộ thiên trong mật đạo, lão nhìn lại từ lỗ hổng.

Nhìn Đạo cung đang bốc cháy, bất chợt bước chân chậm lại.

“Cha?” Trương Tân Thái nhẹ giọng nhắc nhở ở phía sau.

“Không sao...” Trương Hiên mỉm cười, lão nghĩ đến Trương Vinh Phương.

Với tố chất của hắn, dưới sự bồi dưỡng của Kim Sí lầu, có lẽ vài năm nữa sẽ có thể nghe được danh tiếng của hắn.

Còn bọn họ... đã thất bại hai lần, sau này không thể không thay đổi đường đi.

Nếu muốn thầy trò gặp lại, có lẽ sẽ phải đợi rất lâu, rất lâu sau đó...

“Cha?” Trương Tân Thái nghi hoặc bước tới.

“Không có chuyện gì.” Trương Hiên nhẹ nhàng xé bỏ râu trên cằm, thật ra chòm râu này là dán vào đấy!

Sau đó lão lột sạch vết chân chim ở hai bên khóe mắt, cả người đột nhiên thay đổi.

“Đi thôi. Kể từ hôm nay, Trương Hiên đã chết.” Hắn mỉm cười, nghĩ đến Trương Vinh Phương, trong lòng tràn đầy vui mừng.

‘Có lẽ... Lần sau chúng ta gặp lại, ngươi đã bay lên trời hóa thành rồng rồi...’

Lão tiến lên trước, theo sau là một đại đội đạo nhân Thanh Hòa Cung và binh lính nghĩa quân.

Ngoài ra, những đạo nhân còn lại của phía Đường Sa đều bị bọn họ giết sạch sành sanh.

Khởi nghĩa, trước nay chưa bao giờ là trò chơi trẻ con, muốn giữ bí mật thì thực ra sống chết dễ như chuyện cơm bữa.

*

*

*

Tháng 10 năm 1184.

Khởi nghĩa bảy huyện nổ ra ở khu Bình Dư, Sơn Tỉnh. Cuộc khởi nghĩa kéo dài mấy tháng, cuối cùng do thủ lĩnh bất hòa, do nội ứng phối hợp Linh quân trong ứng ngoài hợp đánh tan những nơi hiểm yếu mà thất bại.

Thủ lĩnh của loạn quân, đứng đầu là ba huynh đệ Hàn gia bị đánh bại, đã hoàn toàn rút vào rừng núi, biến thành sơn tặc.

Cùng tháng, Đại Đạo giáo Thanh Hòa Cung ở huyện Hoa Tân bị hỏa hoạn, chỉ trong một ngày Đạo cung trăm năm đã bị phá hủy.

Rất nhiều đạo sĩ trong cung đã bị chết cháy.

Đến đây, cuộc khởi nghĩa của bảy huyện đều thất bại.

*

Thành Đàm Dương.

Chân Nhất Giáo, Thiên Tuyền Cung.

Tiếng tụng kinh loáng thoáng truyền ra từ điện Chính Ninh.

Sắc mặt Lâm Hồng ôn hòa, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở bên cạnh tượng thần, tụng kinh, kết ấn, âm điệu biến đổi theo tiếng chuông rung.

Ngoài hắn ra, trong thần điện còn có mấy đạo nhân, tất cả đều yên lặng chờ lão kết thúc tiết học buổi tối hôm nay.

Chờ hơn mười phút.

Lâm Hồng mới từ từ dừng lại, kết thúc.

Lão nhẹ nhàng đặt cái chuông tay xuống, thở hắt ra một hơi dài.

“Điện chủ.” Một đạo nhân trung niên bước tới, thấp giọng nói: “Hôm nay bên phía tiểu thư đã âm thầm bắt giữ thêm ba người. Nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt… Bởi vì việc này, rất nhiều người trong thành đã đã tìm đến nơi này của chúng ta...”

“Chỉ là mười mấy người mà thôi, không có việc gì.” Lâm Hồng không thèm quan tâm.

Những người được chọn mà lão ta cho phép đều đã được điều tra, có thể dùng để cho nữ nhi lão trút giận.

Tay chân của nữ nhi đã bị gãy, nếu muốn dưỡng tốt lại phải mất ít nhất vài năm nữa.

Loại thương tích đó, cho dù có lành lại, nhiều nhất cũng chỉ là một người bình thường.

Về phần tập võ, thôi đừng nghĩ tới nữa.

Nhưng chuyện này cũng không sao, sau khi chữa khỏi chấn thương, sẽ cho nàng đi lập gia đình.

Sắc mặt Lâm Hồng không hề thay đổi, nhìn về hướng hai người kia.

“Còn gì nữa không?”

“Điện chủ, có tin tức truyền đến, đạo tặc Thâu Thiên đã trộm Trục Nguyệt đao từ trung đô, có người nói đã thấy hắn ta xuất hiện ở Sơn Tỉnh của chúng ta.” Một đạo nhân nhẹ giọng nói.

“Trục Nguyệt đao...” Lâm Hồng cau mày.

Đây không phải là một thanh bảo đao bình thường, lai lịch của nó khá bí ẩn. Có người nói nó có liên quan đến một số bí mật bên trong Linh đình.

Từng tầng từng tầng mệnh lệnh được đè từ trên cao xuống, bây giờ đang bị truy nã và tìm kiếm trên khắp cả nước.

“Bây giờ có biết ai đang nắm giữ thanh đao này không?” Lâm Hồng thấp giọng nói.

Thanh đao này là một bảo đao, nhưng lão cực kỳ không muốn dính vào vòng xoáy này.