“Thì ra là thế… Viêm Đế phù mới là phù pháp duy nhất có thế công mạnh nhất trong tất cả pháp của Đại Đạo Giáo. Cái này tương đương với bản cường hóa của Nhạc Hình Phù.”
Lúc này, trên thanh thuộc tính của hắn, cuối cùng tên kỹ năng Viêm Đế phù cũng đã bắt đầu chậm rãi hiển hiện.
[Viêm Đế phù (nhập môn)]
“Cuối cùng cũng đã thành… Chẳng qua tiếc là, bây giờ điểm thuộc tính của ta vẫn còn thiếu một ít.”
Trương Vinh Phương nhìn điểm thuộc tính hiện tại của mình.
Mới hai điểm.
Nếu muốn đưa Viêm Đế phù một hơi lên đến Phá Hạn, thì chí ít còn phải đợi thêm hai mươi ngày.
“Đáng tiếc… thời gian không chờ người, chẳng qua Nhập Môn cũng có chỗ tốt của nó.”
Bây giờ hắn càng ngày càng cảm giác rõ ràng rằng các phù pháp của môn võ công Hồi Xuân Tịnh Thì Phù điển đều có hiệu dụng đặc biệt cả.
Ví dụ như Viêm Đế phù, thì là tăng lên lực công kích bộc phát Trọng Sơn của Phá Hạn kỹ.
Đợi sau khi lên đến Phá Hạn, hắn có dự cảm rằng, Trọng Sơn có thể chuyển hóa thành một hình thức khác.
Phù pháp của Đại Đạo Giáo được xem là võ học thượng thừa, chung quy vẫn có chút gì đó.
Sau khi ổn định lại tâm thần, việc tăng thêm Viêm Đế phù Nhập Môn khiến tâm trạng của Trương Vinh Phương ổn định hơn rất nhiều.
Hắn vào nhà thu dọn đồ đạc lại, sau đó bước nhanh rời khỏi nhà, đi về phía chỗ có các tửu phường, quán trà hoặc là tiêu cục để nghe ngóng thông tin.
Dù sao hắn cũng không thể chỉ tin lời nói một bên của Kim Sí Lầu.
Trên đường đi, hắn tới một tửu phường trước.
Một khi người ta đã uống rượu vào thì mọi chuyện đều dễ miệng rộng mà tiết lộ ra hết.
Một người bình thường trầm mặc, khi say rượu cũng miệng lưỡi lưu loát. Người bình thường khoác lác, say rượu lại càng phóng đại cảm giác can đảm, lời gì cũng dám nói.
Rất nhanh, sau khi ra khỏi tửu phường, sắc mặt Trương Vinh Phương hơi khó coi.
Sau đó lại là quán trà quán rượu, sau khi liên tiếp đi nghe ngóng, hắn đã cơ bản chứng thực được, con đường nối liền huyện Hoa Tân và Đàm Dương đã bị phong tỏa.
Trong huyện Hoa Tân, rốt cuộc Thanh Hòa Cung đã như thế nào, chuyện gì cũng không tra được.
Bây giờ, mấy đường quan đạo và lộ tuyến giữa hai địa phương đều bị phong tỏa lại, như vậy cách duy nhất để quay trở lại chỉ có tìm đường nhỏ.
Mà bây giờ các đại tiêu cục cũng bị hạ lệnh cưỡng chế, không cho phép áp tiêu qua huyện Thất.
Cũng không có thương đội nào đi tới huyện Thất bán hàng hay nhập hàng.
Bây giờ Trương Vinh Phương đã quyết định, vẫn phải trở về một chuyến xem thế nào.
Mặc kệ thế nào, thân pháp hiện tại của hắn đã miễn cưỡng có sức tự vệ.
Giờ khắc này, hắn lại càng cảm thấy may mắn hơn, lúc trước mình đã lựa chọn con đường tăng tốc thân pháp. Bằng không hiện tại một khi đi trên đường bị quá nhiều giặc cướp vây bắt, thì chắc chắn không thể thay đổi kết quả được.
Cho dù hắn vốn là thất phẩm, nhưng có thể khi bị mười mấy tên sơn phỉ không sợ chết cầm vũ khí vây quanh thì thật sự liều mạng cũng không qua nổi.
Cho dù hắn có thể giết người trong một giây.
Trong thời gian một giây, nếu đồng thời có hai người cùng cầm đao chém hắn, thì hắn sẽ bị thương.
Cho dù thân pháp của hắn có nhanh đến mấy, có thể đón đỡ được đòn đánh của người thứ hai, thế thì thanh đao thứ ba, thứ tư thì sao? Thứ năm thì sao?
Ứng phó đồng thời với nhiều người vây công như vậy, tốc độ tiêu hao tinh thần và thể lực hoàn toàn không phải chuyện đơn đấu với một người có thể so sánh được.
Lỡ như trên vũ khí của sơn phỉ kia có độc… thế lại càng…
Nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương hiểu rõ, cách tốt nhất để mình quay trở về vẫn phải là che giấu tung tích, âm thầm quay lại.
Ngoài ra, vì đường quan đạo đã không thể đi, mà hắn lại không biết đường, nên nhất định phải tìm người dẫn đường!
Trong tình thế bây giờ, muốn tìm được một người như thế ở trong thành Đàm Dương thì cũng chỉ có một nơi.
*
*
*
Bên cạnh dịch trạm của thành Đàm Dương, có một đạo trường không treo biển hay cửa hiệu hành nghề.
Đạo trường được dùng một vòng tường vây thô ráp màu trắng vây lại, ở cửa có người trông coi thu tiền, một người mười văn.
Mọi người chung quanh đều gọi nơi này là Lộ Trường.
Cái gọi là Lộ Trường, chính là có nhiều lúc sau khi các tiêu sư tiêu cục, hỏa kế thương đội, tiểu nhị quán rượu các loại rời chức, sau đó sẽ đặc biệt tìm một chỗ làm.
Trong Lộ Trường này không chỉ có người tìm việc, còn hấp dẫn không ít việc vặt bát nháo lộn xộn vào đó.
Ví dụ như có nhà không sống nổi nữa, đi ra bán con gái. Vì ghét bỏ bên Khu Khẩu ép giá, nên sẽ chạy đến bên này bày nhãn hiệu lâu dài ở bên này như gánh xiếc gánh hát.
Còn có người ở nông thôn, ngoài thành đào được ‘bảo bối’ trên núi, giả trang thành dáng vẻ ta là người thành thật mà vào đây chào hàng.
“Đây là tiền.”