TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 208: Bị quản chế

Đó là thân phận sư phụ Trương Hiên của Trương Vinh Phương…

Thực ra kết hợp với lúc sư phụ và sư huynh nhờ hắn đưa tẩu tử rời khỏi đó, đi tới Đàm Dương, Trương Vinh Phương đã hơi có suy đoán mơ hồ.

Sau đó trên đường bị Kỳ Sơn đạo nhân của Thanh Hòa Cung truy sát muốn bắt tẩu tử, rồi bị hắn phản sát.

Sau đó huyện Thất khởi nghĩa, nếu kết hợp từng chuyện từng chuyện lại.

Nếu đến bây giờ Trương Vinh Phương còn chưa đoán được sư phụ có liên quan đến nghĩa quân thì đúng là kẻ ngốc.

‘Ngoài ra, Kim Sí Lầu… vô duyên vô cớ đưa cho ta cái võ phù.’

‘Hoặc giả vẫn còn khả năng…’

Trương Vinh Phương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

‘Kim Sí Lầu này biết được thân phận của ta, cố ý truyền tin tức xấu của sư phụ cho ta nghe, nói chuyện lập lờ nước đôi, chính là muốn khiến cho ta sốt ruột mà quay lại.

Sau đó trên đường trở về gặp chuyện khó khăn, muốn xin giúp đỡ lại không có, chỉ có thể cầm võ phù đi tìm bọn họ trợ giúp. Như thế, ta sẽ không thể không gia nhập tổ chức gọi là Kim Sí Lầu.’

Dù sao thì, hắn không tin Kim Sí Lầu lại lợi hại như thế, ngay cả thực lực thật sự mà hắn che giấu cũng có thể tra ra.

Có thể bọn họ đoán được Lâm Kỳ Tiêu tàn tật là do mình hại, nhưng nếu thế thì đã sao?

Ngay lúc đó Lâm Kỳ Tiêu không có vũ khí, lại còn bị gãy một bên tay, cả người cũng chỉ mới tam phẩm.

Nếu như hắn đột kích đột ngột, cho dù hắn trực tiếp phế bỏ đối phương thì cũng không tính là gì.

Chỉ cần chuyện hắn ám sát Ba Tát Lý không bị phơi ra ánh sáng, thì tất cả mọi chuyện đều không sao hết.

Khả năng cuối cùng này khiến Trương Vinh Phương càng nghĩ càng thấy đúng.

Bởi vì nếu hắn là người quản lý của Kim Sí Lầu, khi phát hiện được một thiên tài võ công khoa trương như thế sẽ nghĩ hết cách để cột hắn về phía mình.

Đặc biệt tên thiên tài này còn có yếu điểm trí mạng là trong ngoài có hai thân phận, lúc nắm rõ thân phận trong tay mình…

Hắn khẽ thở dài.

Trương Vinh Phương đã hiểu trong lòng, đại khái tỷ lệ lớn là Thanh Hòa Cung đã thật sự xảy ra chuyện.

Kim Sí Lầu không đến mức mang tin tức giả đến lừa hắn, bằng không chỉ cần để hắn trở về tra xét một chút là đã rõ.

Chuyện này không hợp với mục đích của bọn họ.

‘Nói cách khác… dương mưu này… nếu ta có tình có nghĩa thì tất nhiên sẽ trở về, trở về… với thực lực bây giờ mới là tam phẩm của ta mà nói, chuyện có thể làm được cực kỳ có hạn. Một khi gặp phải tuyệt cảnh, không thể không xin giúp đỡ từ đám người Kim Sí Lầu. Đến lúc đó, bọn họ sẽ có lý do danh chính ngôn thuận kéo ta vào gia nhập.’

Hít…

Sau khi hắn nghĩ thông suốt được điều này, Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu.

Đúng thật là mỗi một bước đi như thế nào đều có tính toán, trong thế đạo này, muốn sống thoải mái một chút mà cũng quá khó khăn.

‘Mà nếu như ta không quay về, chính là một kẻ vô tình vô nghĩa, đến lúc đó cũng giống như Kim Sí Lầu nắm giữ bí ẩn hai thân phận của ta, quả thực bọn họ lấy ra uy hiếp dễ như trở bàn tay.

Đều cùng kết quả là phải gia nhập vào bọn họ.

Có điều, có thể có tình có nghĩa và vô tình vô nghĩa trong tổ chức này sẽ là hai loại đãi ngộ khác nhau.’

Sau khi phân tích xong xuôi, trong lòng Trương Vinh Phương trĩu nặng, giống như ứ một bụng lửa giận.

Lần đầu tiên, hắn biết được cảm giác uất ức của người bị người ta quản chế.

Cũng là lần đầu tiên, hắn hiểu được rằng chỉ khi nắm giữ sức mạnh thực sự thuộc về mình và đủ loại đường, hắn mới có thể không bị người ta nắm đằng chuôi.

Nếu, nếu hắn có khả năng tạo ra được các loại thân phận mới, thế thì bây giờ nào có chuyện luân lạc đến tình trạng như thế này?

Một khi thân phận của hắn bị công bố ra, tất cả mọi thứ hắn có hiện tại đều giống như xây lâu đài trên cát, lập tức bị hủy diệt.

Sau một lúc trầm tĩnh, hắn bắt đầu chậm rãi diễn luyện phù pháp, cố gắng để bản thân tĩnh tâm.

Đầu tiên là Hỗn Nguyên phù.

Đáng tiếc có vẻ như tâm cảnh của hắn lúc này hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của Hỗn Nguyên phù, không chỉ không thể có chỗ tiến triển, ngược lại còn hơi có chút lộn xộn nóng nảy mơ hồ.

Sau đó hắn đổi sang một phù pháp khác, đổi thành Viêm Đế phù.

Kỳ quái là, Viêm Đế phù vốn vẫn luôn tiến triển cực chậm mà lúc này giống như được khai khiếu, rất nhiều chỗ vốn là không hiểu, có cảm giác khó chịu, tất cả bây giờ lại giống như nước lũ được xả đập, từng môn từng môn đều được triển khai hết.

Hơn mười phút sau, Trương Vinh Phương chậm rãi giảm bớt tốc độ lại.

Cuối cùng hắn đứng tại chỗ, nhắm mắt điều tức.

Lúc này, các loại kinh nghiệm, cảm ngộ từ Viêm Đế phù nhao nhao tụ hội lại chung một chỗ, thông hiểu đạo lý.