Ngay cả khi Lâm gia nhận định rằng chính Hải Long là người ra tay. Hải Long sẽ không bao giờ chấp nhận việc bản thân bị vu oan.
Bọn họ tuyệt đối sẽ có hành động.
Vì vậy, hắn phải luôn chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng nguy hiểm.
Mặc dù Trương Vinh Phương không nghĩ rằng có người có thể tìm thấy chính mình.
"Đội trưởng, người này... hình như không thuộc về Hải Long..." Lúc này, Lưu Hàm lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Vinh Phương mặt không đổi sắc.
“Dù hắn có hay không, phía trên nói có, thì chính là như vậy.” Hắn cầm một cuốn sách nhỏ có đầy đủ những nữ tử nương gia được mua bán.
Mặc kệ những người này có phải là Hải Long hay không, tất cả đều đáng chết.
"Rút!"
Sau khi hoàn thành mọi việc, Trương Vinh Phương giơ tay ra hiệu sơ tán.
Một đội chín thành viên chuẩn bị rời đi với các túi lớn và nhỏ.
Đột nhiên, ngoài cửa có một nhóm đông người xông tới.
Cả nhóm đều là những người da trắng, da nhợt nhạt.
Một số người trong số họ để râu, một số đeo khăn trùm đầu màu trắng, và một số cầm hai thanh loan đao.
Có một đám đông rất lớn, ít nhất là năm mươi sáu mươi người, tất cả đều mặc quần áo ngắn màu đen.
Loại quần áo này chủ yếu được mặc khi người chết đi, nhưng bây giờ họ đang mặc chúng như quần áo bình thường.
"Các ngươi, giết An Lạp Bỉ, thờ phụng Thập Nghiệp Thiên! Trong lãnh địa Hắc Thập này, giết những huynh đệ tỷ muội thân yêu nhất của chúng ta!"
Một lão giả tóc trắng mặc áo choàng đen, tay cầm cây gậy đầu rồng đi qua đám đông từng bước đi tới phía trước, nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương.
Một đoàn người áo đen đông nghịt vây quanh sân.
Chặn tất cả các cửa ra vào lại.
Mấy chục ánh mắt, trên trăm con mắt tập trung ở trên người, khiến làn da của Trương Vinh Phương hơi nổi lên một lớp da gà.
Những tầm mắt ấy phần lớn là nhìn chằm chằm đầy ác ý.
"Người của quan phủ, hôm nay nếu các ngươi không thể cho ra một lý do đáng tin..."
Lão giả chậm rãi giơ tay lên.
"Như vậy, bọn ta sẽ áp giải các ngươi, đi nơi thẩm phán của Thập Nghiệp Thiên bọn ta!"
Mặt Trương Vinh Phương trầm như nước.
Trước đó hắn vẫn còn không hiểu vì sao hình ngục trưởng đại nhân lại cảm thấy tiếc hận về việc cách chức Lâm Kỳ Tiêu.
Hiện tại hắn mới đích thân thể nghiệm được, nếu như gặp phải trường hợp này thật sự, vẫn là cái kiểu cay độc thô bạo không nói lý của Lâm Kỳ Tiêu mới có thể trấn được mọi người.
Lúc này hắn có thể cảm giác được, các đội viên còn lại phía sau cũng đều đang đưa mắt nhìn mình chằm chằm, cả đám khẩn trương nắm chuôi đao, phần lớn tài vật trong tay đều bỏ trên đất.
Một khi mình xử lý không tốt, ở chỗ này sẽ xảy ra một hồi máu tanh sống mái với nhau. Những người bọn họ, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người có thể quay về được thì khó nói.
Trương Vinh Phương hít một hơi thật sâu, không thèm nghĩ đến việc đối phương đến cùng có bao nhiêu người, có bao nhiêu cao thủ.
"Vị lão trượng này, xin hỏi tính danh của ngài là?"
"Lão phu Ba Tát Lý, ngươi có điều gì muốn nói?" Khuôn mặt lão đầu tràn đầy nếp nhăn, giống như một gốc cổ thụ.
"Vãn bối muốn nói, thật ra hôm nay bọn ta tới nơi đây, chính là để tiêu diệt một bang thế lực tà ác buôn bán người trong sạch làm Khu Khẩu!"
Trương Vinh Phương giơ lên một quyển sách nhỏ.
"Mọi người có thể nhìn xem, thứ được ghi chép trong này, chính là tất cả chứng cứ cho việc chủ nhân nơi này buôn bán dân cư!"
"Thì tính sao!?" Ba Tát Lý mạnh mẽ hét lớn một tiếng: "Hắn là huynh đệ tỷ muội của bọn ta! Cho dù muốn thẩm phán, cũng không tới lượt các ngươi ra tay!"
Lão đập mạnh quải trượng xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Giống như lão, những người tới vây xung quanh thế mà lại hoàn toàn thờ ơ. Ác ý trong từng đôi mắt càng ngày càng đậm đặc.
Bộp.
Bỗng nhiên cuốn vở trong tay Trương Vinh Phương rớt xuống đất.
Hắn giơ hai tay lên.
"Rồi, được rồi, chuyện này là lỗi của bọn ta. Các ngươi có nhu cầu gì thì có thể nói ra, chỉ cần hợp lý, ta sẽ tận lực đáp ứng.
Cho dù ta không có tư cách, sau này ta cũng sẽ trở về trình báo, tranh thủ cấp trên trả lời."
Sắc mặt Ba Tát Lý bất động, nghiêng mặt đánh mắt cho hai tráng hán bên cạnh.
"Tước đao kiếm của hắn."
Hai tráng hán giữ im lặng, cúi đầu thi lễ rồi lập tức đi nhanh về hướng Trương Vinh Phương.
Hai người vừa đi vừa chậm rãi rút đao bên hông ra.
Trương Vinh Phương giơ hai tay lên, để lộ quan đao ở bên hông.
"Xin hỏi... các ngươi là song bào thai à?"
Hắn nhìn hai người có khuôn mặt cực kỳ tương tự hỏi.
"Không..." Một người trong đó hơi mở miệng.
Keng!!
Trong nháy mắt một tiếng vang nhỏ, một bóng dáng xẹt qua giữa hai người.
Ánh đao chợt lóe, máu bắn tung tóe.
Trương Vinh Phương chợt lướt ngang qua hai người, gác đao ngang trên cổ lão giả áo đen.
Lưỡi đao sắc bén chậm rãi cắt vỡ làn da nơi cổ lão, đè ra một vết máu.