TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 183: Vứt bỏ

Để nàng nhẫn nại, để nàng hiểu.

Mà hiện tại, nàng đã chịu đựng ngần ấy năm.

Không ai sinh ra đã có tính tình nóng nảy như vậy, và cũng không ai sinh ra để thích gây sự khắp nơi.

Nhưng dù nàng có trút bầu tâm sự và cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì theo năm tháng, nỗi áp lực và khủng hoảng trong lòng nàng vẫn không ngừng lớn dần lên.

Bây giờ...

Bây giờ cuối cùng...

"Phụ thân... người... người định vứt bỏ con như người đã vứt bỏ nương sao...?"

Lâm Hồng nhẹ thở dài.

“Kỳ Tiêu, ngươi có biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào nếu vi phụ dốc toàn lực báo thù không?

Cuối cùng, Hải Long sau khi thay đổi vài người vẫn ở đó, nhưng Lâm gia, có lẽ sẽ triệt để trở thành dĩ vãng.

Hơn nữa, cho dù vi phụ muốn động thủ, ngươi cho rằng những chi khác của nhà họ Lâm sẽ ngồi đó nhìn sao? Ngồi nhìn ta kéo thêm địch nhân về cho mọi người?"

Lâm Kỳ Tiêu đang nằm trên giường gỗ, điều mà nàng lo lắng bấy lâu nay rốt cuộc đã xảy ra.

"Phụ thân..." Giọng nàng hơi run. Nhất thời cảm xúc trong lòng như thủy triều dâng lên. Hai dòng nước mắt chảy dài trên khóe mắt.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hồng rốt cuộc mềm lòng.

"Ngươi yên tâm, Hải Long phải cho chúng ta lời giải thích về việc làm này. Ngoài ra, ngươi có thể tìm bất cứ ai khác để trút nỗi bất bình của mình, ngoại trừ Hải Long.

Đừng lo lắng, chỉ cần không phải Hải Long, những nhà thiểu số kia, những chuyện khác ta sẽ giúp người xử lý. "

Lâm Kỳ Tiêu nhắm mắt lại.

Lại là câu nói này, lại là câu nói này!

Một khoảnh khắc im lặng.

Lâm Kỳ Tiêu nghiến răng và phun ra vài cái tên.

“Cái thứ nhất không được, cái còn lại… có thể” Lâm Hồng im lặng một hồi rồi đáp.

*

*

*

Bên ngoài thành Đàm Dương, có một trang viên dưới lòng đất.

Tựa như một huyệt mộ dưới lòng đất, những không gian rộng rãi được xây dựng, tương tự như những căn hầm để chứa hàng hóa.

Nhưng những hầm chứa này không phải là nơi lưu trữ thực phẩm, mà là con người.

Lúc này, lối vào không gian dưới lòng đất.

Hai người nam tử mạnh mẽ mặc cẩm y, tựa như địa chủ cường hào, chậm rãi bước xuống bậc đá ở cửa ra vào.

"Đàm Dương Lâm gia kia là có chuyện gì vậy?"

Một người trong số họ có khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan lộ liễu tùy ý, nước da hơi vàng, là một nam nhân với mái tóc rối bù vừa bước ra từ địa lao của Hình Ngục bộ.

"Chúng ta chỉ là giao thủ một phen, còn muốn chúng ta bồi thường sao? Này xem bọn họ làm thổ bá vương ở nơi nhỏ này đã lâu. Không biết trời cao đất rộng!"

Người nam tử mạnh mẽ bên kia là A Tùng với làn da ngăm đen.

Hắn cũng là một thành viên của tổ chức Long Hải, những người ít nhất đã rời đi cùng nhau vào đêm đó.

Hắn ta lắc đầu nói: "Tin từ châu nha bên kia truyền tới, Lâm Kỳ Tiêu Lâm gia, cũng chính là xử nữ đánh với chúng ta đêm đó, bị phế tứ chi, sau này hoàn toàn cắt đứt con đường võ đạo."

"Bị phế? Liên quan gì đến chúng ta? Lâm gia bên đó sẽ không chụp chậu cứt này lên đầu chúng ta chứ?" Nam tử tóc dài chau mày.

"Có thể. Theo những gì Lâm Kỳ Tiêu nói, người đã phế bỏ nàng ta có chữ ‘Hải’ trên mặt nạ. Kết hợp với việc chúng ta vừa giao thủ với nàng, vì lẽ đó khẳng định là người của chúng ta." A Tùng bình tĩnh nói.

"Này... Thú vị, chúng ta đang bị lợi dụng làm thương sao? Cái nồi đen này, thật là thú vị, những ngày này, vẫn có người dám vu oan giá họa cho Hải Long của chúng ta."

"Tình hình hiện tại, chuyện của Lâm gia đã làm dấy lên sự bất mãn đáng kể với các thế lực địa phương bên ngoài. Nó có khả năng ảnh hưởng đến việc cống nạp của chúng ta ở đây." A Tùng nhàn nhạt nói.

"Ừm, đúng vậy, dù sao trước đó chúng ta cũng đã đồng ý, những người lọt vào danh sách sẽ không động thủ. Lâm gia cũng là một trong số đó.

Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta bị vu oan! Nói không chừng là do Lâm gia đó tự mình gây ra, muốn chụp lên đầu chúng ta muốn bồi thường! Chúng coi chúng ta như nắm bùn sao?"Nam tử tóc dài nổi nóng nói.

“Vậy thì trực tiếp trả lời sự thực” A Tùng hỏi dò.

Hai người họ chịu trách nhiệm về việc triều cống của toàn bộ Đàm Dương, vì vậy việc này do bọn họ tự quyết định.

“Như sự thực thì cũng cần mấy tên dế chũi bản địa tin mới được.” Nam tử tóc dài bước xuống bậc đá, đi ngang qua cổng của từng phòng giam để kiểm tra cẩn thận.

"Mấu chốt là phải tìm ra kẻ dám vu oan cho chúng ta."

"Làm sao tìm được?"

“Đám phế vật trong quan trường kia tất nhiên là không được rồi, muốn tìm thì mặt mũi cũng dính tro bụi xám ngoét.” A Tùng bình tĩnh nói.

"Tro bụi xám ngoét? Ý của ngươi là Hắc Thập Giáo?"

"Chà, Hắc Thập Giáo đứng đầu trên Đàm Dương, chiếm hơn bốn mươi phần trăm sòng bạc, kỹ quán, nhạc lâu. Nghe nói còn dính líu tới Cảm Ứng môn." A Tùng giải thích.