Kiểu người này cũng tiến bộ cực nhanh.
Nhưng Trương Vinh Phương hiểu rõ bản thân không phải hai loại người này.
Cứ cố gắng ngụy trang thì cuối cùng sẽ có nguy cơ bị lộ tẩy.
Cho nên.
“Hồi đại nhân, quả thực thuộc hạ không phải mười tám tuổi…” Trương Vinh Phương cười cười xấu hổ.
“Ngươi á.” Lý Nhiễm lắc đầu: “Đừng cho là những người khác đều là kẻ ngốc, ngươi mới luyện võ mấy năm, khổ công mấy năm, người kinh nghiệm phong phú đều có thể đánh giá đại khái được hết.
Có rất nhiều thứ, có cực kỳ nhiều dấu vết, không liên quan đến thiên phú ngộ tính, hoàn toàn chỉ thể dựa vào khổ luyện mới có thể tích tụ ra được. Cho nên… làm người phải thẳng thắn thành khẩn.”
“Đại nhân nói đúng.” Trương Vinh Phương nghiêm nghị gật đầu.
“Được rồi, ngươi đã đột phá tam phẩm, Đội Chín cũng sẽ có cơ hội chuyển sang chính thức. Chẳng qua thời gian ngươi nhậm chức chưa dài, còn thiếu công lao. Cho nên, ta sẽ đưa nhiệm vụ cho ngươi, hoàn thành tốt đẹp, thì lần này có thể chuyển chức vụ sang chính thức. Chỉ là nhiệm vụ này có hơi chút nguy hiểm.
Thế nào? Có dám nhận hay không?”
Lý Nhiễm mỉm cười nhìn Trương Vinh Phương.
“Dám!” Trương Vinh Phương không nói hai lời, chém đinh chặt sắt mà trả lời.
Hắn đã cứu được con trai độc nhất của đối phương, tin chắc rằng có thế nào đi nữa, thì câu hỏi này cũng không trở thành câu lấy mạng hắn được.
“Rất tốt.” Lý Nhiễm gật đầu, lấy một phần văn thư trên án đài xuống, ném nhẹ qua.
Văn thư xoay một vòng, chính xác mà bay đến trong tay Trương Vinh Phương, bị hắn nắm lấy.
“Ở ngoại ô có phát hiện một nơi ở tạm thời của Hải Long, ngươi dẫn đội đến xử lý đi.”
“Vâng!”
Trương Vinh Phương hiểu rõ trong lòng.
Xem ra lần này cuối cùng thì Lâm Kỳ Tiêu Lâm gia cũng đã bắt đầu ra tay rồi.
Mà hắn chỉ là một tam phẩm bình thường, chuyện có thể khiến cho hắn xuất động xử lý thì hẳn không phải là chuyện gì khó giải quyết.
Lúc này, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã triệu tập tất cả đội viên đi đến địa điểm cụ thể ở ngoại ô.
*
*
*
Thiên Toàn Cung, Chính Ninh điện.
Lâm Hồng khoác đạo bào bạch quái lục đề trên người, hoa văn trên lưng là một hình thái cực đồ to lớn.
Bây giờ hắn ta đã qua tuổi bốn lăm, dưới gối có một trai một gái.
Vợ đã qua đời từ sớm, bây giờ chỉ còn lại hai đứa con trai con gái ở bên.
Nhưng bây giờ…
Tay hắn ta cầm phất trần, mím môi, nhìn chăm chú vào chiếc giường gỗ giản dị bày trong căn phòng sau đại điện.
Trên giường là một người bị thương băng bó toàn thân cực kỳ chặt chẽ đang nằm, đúng là con gái Lâm Kỳ Tiêu trước đó còn hoạt bát ngây thơ của hắn ta.
Hắn ta vươn tay, run rẩy muốn chạm vào cánh tay đã gãy mất của con gái.
“Phụ thân…” Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Kỳ Tiêu là đôi mắt đã khóc đến sưng lên.
Cơ thể không thể di chuyển được, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng cần có người chăm sóc, vốn tôn nghiêm của nàng đã hoàn toàn rơi hết sau hai ngày được chăm sóc.
“Là Hải Long! Bọn họ muốn bắt nữ nhi! Bọn họ muốn bắt nữ nhi đến chỗ kia làm những chuyện xấu xa!”
Nàng hoàn toàn không đề cập tới chuyện chính là người chủ động đi chặn đường Hải Long nhân.
“Hải Long…” Lâm Hồng thu hồi bàn tay lại, khuôn mặt khẽ run lên.
Nếu như là một thế lực khác, có thể hắn ta sẽ không nói hai lời mà lập tức điều động tất cả cao thủ có thể điều động đi đến vây quét.
Nhưng lại là Hải Long…
Vậy thì sau đó còn có phiền phức lớn hơn…
Hắn ta từng nghe nói về Hải Long, cũng biết bọn họ bắt hết nữ tử mỹ mạo xung quanh đây đưa đến Đại Đô.
Hắn ta càng biết rõ hơn, Hải Long Vương lão đại Hải Long thực ra cũng chỉ là một cái danh hiệu.
Nhưng bây giờ ái nữ đã bị thương thành như thế này…
Hắn ta không chọc vào Hải Long được… Nhưng bắt những người khác cho nữ nhi xả giận thì không sao hết.
Trong thần sắc của hắn ta, có vẻ như Lâm Kỳ Tiêu đã nhìn ra điều gì đó.
“Phụ thân, có phải là người lại muốn làm giống như lần trước không! Lại muốn làm giống như lần nương qua đời!”
Ánh mắt không dám tin của nàng nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt toàn là kinh ngạc.
“Con là nữ nhi của phụ thân! Là Kỳ Tiêu mà phụ thân yêu thương nhất!”
“Phụ thân nhìn tay của con đi, nhìn chân của con đi!”
Lâm Hồng khẽ thở dài.
"Kỳ Tiêu... Hải Long... Phụ thân sẽ giúp ngươi trút giận! Chỉ là chuyện này nhất định phải có chừng mực. Ngươi đã lớn rồi, cũng hiểu rõ, không phải chuyện gì ngươi tùy hứng cũng có thể tùy tiện làm xằng làm bậy... "
“Ta tùy hứng!?” Lâm Kỳ Tiêu không thể tin rằng những lời như vậy lại phát ra từ miệng phụ thân của mình.
"Tay ta bị gãy, chân ta bị gãy, người khác thì đến hỏi thăm cũng không có! Phụ thân còn nói ta tùy hứng?" Nàng nhớ lại cái đêm nương nàng mất vào đêm hôm đó.
Hồi đó phụ thân cũng là như vậy. Chỉ tùy tiện tìm một người chết thế để nguôi giận.