“....” Trương Vinh Phương lắc đầu, cũng không biết nên nói gì.
“Đúng rồi, nữ tử vừa rồi đến dẫn vậy ngựa đi có thân phận ra sao? Mấy người biết không?” Hắn thuận miệng hỏi.
“Có biết.” Lưu Hàm gật đầu: “Đó là biểu muội của Lâm Kỳ Tiêu- Lâm Vũ Đồng. Quan hệ giữa hai người rất tốt. Bình thường trong nhà Lâm đội có chuyện gì, thường xuyên để cho nhóm ta ra đây làm việc cho nàng.”
“Chúng ta là quan phủ mà? Sao lại làm việc trong nhà cho nàng?” Trương Vinh Phương ngạc nhiên.
“Lâm đội tùy tiện tìm lý do lôi kéo chúng ta đi làm việc, không phải hôm nay cũng giống thế sao?” Trong lời nói của Lưu Hàm rõ ràng cũng có oán khí.
Thời gian nghỉ ngơi của tất cả mọi người đã có sắp đặt, dựa vào cái gì mà bị Lâm Kỳ Tiêu kéo tới làm việc cho nàng ta?
Xong xuôi thì một lời nói nhảm cũng không có, ngược lại là tự mình chạy trước.
“Nhiều người như vậy mà không có ai đi báo cáo sao?” Trương Vinh Phương nhịn không được hỏi.
Cái này có thể tiến quan nha, tốt xấu cũng có chút quan hệ đi?
“Trước kia có người từng báo cáo, phía trên mặc kệ, còn bắt người báo cáo đến đánh cho một trận rồi gỡ chức. Sau đó thì không ai dám.” Lưu Hàm lắc đầu.
Nghe được đến đây, đột nhiên Trương Vinh Phương nghĩ đến, chắc chắn Hình Ngục trưởng Lý Nhiễm đại nhân sẽ không không biết việc này.
Nhưng cuối cùng vẫn phân phối hắn đến làm thủ hạ Lâm Kỳ Tiêu.
Rốt cuộc Lý Nhiễm có tính toán gì?
Còn có, bây giờ thực lực của hắn đã miễn cưỡng đầy đủ, cũng nên đi lên.
Mà nếu như với chức vụ này của hắn muốn trèo lên trên, đảm nhiệm chức vụ cao hơn.
Cách duy nhất chính là lập công.
Nhưng lập công có thể sẽ bị cướp công...
Lông mày Trương Vinh Phương cau lại.
‘Nếu giải quyết hết tất cả đối thủ cạnh tranh của ta, chỉ còn một mình ta, vậy lại quá chói mắt.’
Lúc này hắn đã hiểu.
Trong cái thế đạo hư thối này, muốn đi lên bên trên, nhất định phải không từ thủ đoạn.
‘Mấu chốt thăng chức ở chỗ, lập công, thượng cấp có thể giúp đỡ đệ trình sổ ghi chép công lao.’
Suy nghĩ một chút, Trương Vinh Phương vẫn quyết định.
Không giải quyết hết tất cả đối thủ cạnh tranh, chỉ giải quyết mấy cái uy hiếp lớn nhất đối với mình mình là đủ rồi. Còn lại để làm màn che.
Sau đó, một bước thượng cấp này, muốn bảo đảm hắn ta vui lòng thuận lợi đưa lên trình bày công lao của mình cũng cần phải nghĩ biện pháp.
Nếu thượng cấp không muốn, cố ý ác ý cắt người, sẽ rất phiền phức...
Trương Vinh Phương trầm ngâm một lát.
Quyết định, nếu thượng cấp phối hợp thì khá tốt.
Nếu không phối hợp, vậy liền giải quyết hết hắn ta, đổi thành một người phối hợp.
Dù sao thượng cấp nhiều như vậy, thêm một người không nhiều, thiếu một người không ít, không có ảnh hưởng gì.
Tất nhiên, hắn cũng có ranh giới đạo đức cuối cùng của mình.
Nếu người phải giải quyết là người tốt, có thể hắn sẽ không động thủ. Sẽ chỉ nghĩ biện pháp gỡ chức của hắn ta là được.
Nhưng tình huống thực tế là, giai đoạn nhậm chức thời gian này, Trương Vinh Phương cảm thấy thật sự kế hoạch lên.
Chỉ sợ tất cả quan viên trong Hình Ngục bộ, không tìm ra nổi người tốt lành gì.
…
Trong bóng tối.
Một bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa sổ tòa lầu nhỏ của đội chín Hình Ngục bộ, trượt nhẹ xuống tầng hai, đáp xuống mép mái hiên lầu một.
Mái hiên, chỉ rộng bằng lòng bàn tay, dưới chân hắn không tạo ra bất kỳ một tiếng động nhỏ nào.
Màn đêm mờ ảo, ánh trăng bị sương mù che khuất, toàn bộ Đàm Dương đều bị mảnh sương mù này bao phủ.
Bóng người bước nhanh đến mép mái hiên, ngồi xổm xuống, nắm lấy mép, đung đưa xuống như xích đu, ung dung rơi xuống đất.
Vừa mới rơi xuống đất, từ một tòa lầu nhỏ khác đối diện tòa lầu đội chín, truyền đến một tiếng vang nhỏ.
"Ai!?"
Cửa sổ mở ra, một bóng người cao lớn bay ra, tay cầm một thanh trường đao có lưỡi rộng quét xung quanh.
Bóng người trong bóng tối lập tức đứng tại chỗ giơ tay lên.
"Là ta, Trương Ảnh từ đội chín, Từ đại nhân!"
Trương Vinh Phương bất đắc dĩ trong lòng, không ngờ rằng mình đã cẩn thận hết mức nhưng vẫn bị phát hiện.
“Trương Ảnh?” Bóng dáng cầm đao tiến đến, chỉ bằng ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn lồng vào ban đêm, hắn mới nhìn ra đó thực sự là Trương Ảnh.
“Muộn như vậy, ngươi lẻn ra ngoài làm gì?” Hắn một mặt không nói “Không biết buổi tối có thay ca sao?
"Ừm... Không phải là có chuyện sao? Ban ngày... ban ngày đâu có tiện?" Trương Vinh Phương cố ý thấp giọng nói.
"...Tiểu tử ngươi..." Từ đại nhân tên đầy đủ là Từ Khải, ngày nào cũng cố thủ trong Hình Ngục bộ, hắn dẫn đầu đội thủ vệ, là đội xếp thứ nhất.
Đội thứ nhất không tham gia tuần tra bên ngoài, chỉ canh giữ tổng bộ của Hình Ngục bộ, và có số lượng người đông nhất, có hơn một trăm người.
Trước đây Trương Vinh Phương chỉ nghe nói cao thủ trong đó nhiều như mây, nhưng bây giờ hắn đã thực sự nhận ra điều đó.