Như thế, Phá Hạn toàn thân mình đến cực hạn mới là vương đạo.
“Đúng rồi, nhắc tới thân pháp thì dài, Đàm Dương có chỗ trực tiếp trả tiền là có thể học gì đó, ngươi có thể đi tới các quyền quán xem sao. Có vài quán chủ có thực lực bình thường, nhưng dạy bảo đệ tử lại rất giỏi.” Vương Bố Đức nhắc nhở.
“Ví dụ như Bạch Linh quyền quán, Phi Hồ quyền quán, Lý Thị quyền quán, thân pháp cũng không tệ.”
“Đa tạ Vương sư chỉ điểm.” Trương Vinh Phương chắp tay.
*
*
*
Sau khi xác định học tập hai môn phù pháp còn lại ở chỗ Vương Bố Đức, buổi sáng mỗi ngày của Trương Vinh Phương sẽ đi trạch viện tư nhân học tập.
Buổi chiều, thì là đi các thành khu, thăm hỏi từng quyền quán.
Thông qua khơi thông quan sát quyền quán luyện tập và giao thủ thường ngày, đại khái hắn xác định được một quyền quán có giúp đỡ khá lớn đối với mình bây giờ -- Bạch Linh quyền quán.
Bạch Linh quyền quán sử dụng Linh Xà Quyền Pháp, thân pháp của bọn họ không giống với thân pháp bây giờ của hắn quá nhiều, có không ít chỗ thích hợp.
Trương Vinh Phương phán đoán sơ bộ, có thể bổ sung.
Sau đó, hắn không chần chờ nữa, nhanh chóng tới cửa giao tiền, nói ra ý đồ đến.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là, quán chủ Bạch Linh quyền quán Ngô Vũ Phi, thấy hắn là đội phó tuần trị Hình Ngục bộ, lại chỉ muốn học một phần Linh Xà quyền pháp.
Lúc này lão ta liền tỏ vẻ giao lưu bằng hữu, không lấy tiền dạy bảo.
Sau khi Trương Vinh Phương bất ngờ, cũng phát hiện vị trí của Bạch Linh quyền quán thế mà không xa Hình Ngục bộ.
Mặc dù tên quán chủ Ngô Vũ Phi hơi nữ tính, nhưng tính tình hào sảng, mỗi ngày buổi chiều Trương Vinh Phương đi qua, lão ta cũng tự mình dạy hắn học Linh Xà thân pháp, tận tâm tận lực, các loại chi tiết cũng không giữ lại chút nào.
Như thế, ban ngày ban đêm mỗi ngày, tất cả thời gian trong ngày của Trương Vinh Phương cũng được sắp đặt thỏa đáng.
Thời gian cũng chậm rãi đi qua mấy ngày.
Ngày hai tháng tám.
Hình Ngục bộ, buổi sáng chín giờ.
“Có nhiệm vụ! Tất cả đi theo ta đến đây!” Lâm Kỳ Tiêu mặc một thân mã trang màu nâu, mặt lạnh, đứng ở đại sảnh tầng một Đội Chín mà hô.
Bên trên lầu hai, từng đội viên mặc trang bị lên, nhanh chóng xuống lầu xếp hàng tập hợp.
Trương Vinh Phương sớm đã thu thập xong, chuẩn bị ra ngoài đi chỗ Vương Bố Đức bên ấy học phù pháp.
Hôm nay là ngày nghỉ, theo đạo lý đúng là thời gian ngày nghỉ của mọi người.
Hắn cau mày xuống lầu đứng ở trước mặt mọi người, mắt nhìn Lâm Kỳ Tiêu.
“Lâm đội, không phải hôm nay nghỉ ngơi sao? Sao thế?”
Lâm Kỳ Tiêu có bối cảnh thâm hậu, tính tình nóng nảy, hắn cũng không muốn xung đột với người này.
“Nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, ta nói mới tính!” Lâm Kỳ Tiêu lặng lẽ nhìn hắn.
“Có nhiệm vụ khẩn cấp, đi ra Lan Thảo lâm ngoài thành tìm một con hắc mã trên trán có hoa văn tia chớp màu trắng.”
“Vâng!” Một đám người lập tức cùng đáp lời.
“Lập tức xuất phát.” Lâm Kỳ Tiêu không nói hai lời, quay người dẫn đầu đi ra khỏi tiểu lâu.
Trương Vinh Phương cau mày, hắn đã hẹn với Vương Bố Đức độ sư. Bây giờ cái này...
Hắn thân làm đội phó, sao lại không nhận được công văn Hình Ngục bộ phát xuống?
Làm nhiệm vụ thì phải có công văn mới có thể điều động.
Nhưng bất đắc dĩ những người còn lại cũng đi, nếu một mình hắn không tới có thể lại gây ra ồn ào mâu thuẫn.
Lúc này, hắn cũng đi theo ra ngoài, rời khỏi Hình Ngục bộ.
Một đám người ra khỏi Đàm Dương thành, tìm kiếm từ buổi sáng đến chạng vạng tối ở trên núi gần Lan Thảo lâm.
Thật không dễ mới tìm được hắc mã té gãy chân ở trong một hốc núi.
Sau khi tìm thấy, Lâm Kỳ Tiêu rất nhanh dẫn một nữ tử tướng mạo hơi trẻ tuổi đến, cứ như vậy dẫn con ngựa kia đi.
Sau đó nàng ta thế mà tuyên bố giải tán...
Từ đầu tới cuối, nàng ta đều không đưa ra công văn gì. Đi theo nữ tử trẻ tuổi cùng trở về thành.
Sau khi một đám người Đội Chín mờ mịt, lại tốp năm tốp ba trở về Đàm Dương.
Trên nửa đường.
Lưu Hàm, Trần Hán Sinh, Cách Lỗ Hi Lai, và Trương Vinh Phương cùng đi chung, ngày bình thường bốn người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cũng coi như quen thân.
“Mẹ nó!” Trần Hán Sinh nổi giận đùng đùng hung hăng đạp một cước trên một gốc cây ven đường. Chấn động đến phiến lá nhỏ không ngừng rơi xuống.
“Lâm đội, tại sao ngài quay trở lại?” Đột nhiên Cách Lỗ Hi Lai bên cạnh kinh hô.
Trần Hán Sinh biến sắc cực mạnh, ngồi xổm người xuống kéo đứt một cọng cỏ đặt ở trước người.
“Nhìn cho rõ kìa!”
Hắn vừa nói chuyện, quay đầu lại, nhìn thấy chung quanh sau lưng hoàn toàn không có bóng dáng Lâm Kỳ Tiêu.
Lập tức hiểu rõ mình bị lừa.
“Cách… Lỗ...!” Hắn lập tức tràn ngập nộ khí, đuổi theo Cách Lỗ Hi Lai đập loạn một trận.
Cách Lỗ Hi Lai cười lớn trốn tránh khắp nơi.
Lưu Hàm ở một bên thở hắt ra, tâm tình buồn bực cả ngày cũng thoáng buông lỏng chút ít.