Cái trán của hắn đánh vào góc bàn, rách ra một lỗ thủng, máu tươi nhất thời chảy xuống má.
Nhưng nặng hơn là phía sau lưng hắn.
Một kích của Lâm Kỳ Tiêu đánh cho xương phía sau lưng hắn đau đớn muốn nứt, trong lúc nhất thời đến đứng cũng không đứng dậy nổi.
Thực khách vây xem xung quanh không ngờ nàng sẽ vừa tới là ra tay ngay, đều kinh hãi hô to lui về phía sau, kéo dài khoảng cách.
Trương Vinh Phương còn chưa mở miệng, Lưu Hàm ở bên cạnh hắn tinh tế, cũng phát hiện điều không thích hợp nên vội vàng nói trước.
"Lâm đội, ngài lầm rồi, là vị đại thúc bên này bị trộm túi tiền..."
Nàng nói còn chưa dứt lời thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kỳ Tiêu nhìn chòng chọc, không nói được nữa.
Lúc này hai huynh muội bên cạnh bước tới, đang định mở miệng cảm tạ.
Không ngờ lại bị Lâm Kỳ Tiêu trở tay tát cho mỗi người một cái tát.
Hai tiếng giòn vang bốp bốp.
Đánh cho hai người lảo đảo lùi về hai bước, khóe miệng chảy máu, hàm răng đều bị hòa với máu đánh rớt hai cái.
Hai người xây xẩm mặt mày ngã ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời đều nói không ra lời giống vậy.
"Ta không quan tâm ai đúng ai sai, nơi này là địa bàn của ta, các ngươi muốn ồn ào, cút ra ngoài nháo!"
Lâm Kỳ Tiêu lạnh giọng thu đao.
"Còn ngươi nữa." Nàng chợt nhìn về phía Lưu Hàm. Trong mắt chẳng biết tại sao lại mang theo sát khí nhè nhẹ.
"Đang ngay giữa trưa, vài người ở chỗ này lén lút làm cái gì? Lăn về ngủ!!"
"Thế nhưng Lâm đội, rõ ràng đại thúc râu đỏ kia..." Lưu Hàm còn muốn nói điều gì.
Bỗng nhiên trước mắt hiện lên mấy ngôi sao sáng.
Lâm Kỳ Tiêu thế mà lại giương tay tát một phát lên mặt nàng.
Chát!
Một tiếng giòn giã, má trái của Lưu Hàm nhanh chóng sưng đỏ lên.
Nàng bị đánh lui về phía sau hai bước, cũng hơi ngớ người ra.
Trương Vinh Phương ở bên cạnh không hề nghĩ tới, tính tình của Lâm Kỳ Tiêu này lại có thể bá đạo như vậy.
Hắn cố tình giảng hòa.
"Lâm đội, quên đi, Lưu Hàm cũng là nhất thời nóng ruột nhanh miệng..."
"Ta có bảo cho ngươi nói chuyện không?" Ánh mắt Lâm Kỳ Tiêu nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói.
Trong lòng Trương Vinh Phương tức khắc giật thót.
"Lâm đội ngươi..."
"Cút sang một bên! Ngay cả việc này mà cũng không làm được, một đám rác rưởi!"
Tay Lâm Kỳ Tiêu nắm chặt chuôi đao, không thèm nhìn đám người Trương Vinh Phương bước nhanh qua họ đi lên lầu hai.
Một đám người ở lại hiện trường, nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, đều không nói được gì.
Hán tử râu đỏ kia miễn cưỡng bò dậy, biểu cảm khó coi tới cực điểm.
Cho dù sau đó Lưu Hàm lại đi cầm túi tiền của hắn về, hắn cũng chỉ đơn giản ôm quyền cảm tạ, sau đó bước nhanh rời khỏi tửu lâu.
Hai huynh muội ăn trộm kia thì một lúc lâu sau mới bò dậy, đỡ nhau chậm rãi bước ra tửu lâu, chật vật rời khỏi.
Mấy người của Đội Chín trầm mặc rời khỏi đó, tất cả mọi người đều không có tâm trạng ăn uống gì nữa.
Trên đường đi về, Trương Vinh Phương thở hắt ra một cái thật dài, nhìn Lưu Hàm có gương mặt sưng cao lên, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Lâm đội... thật ra vẫn luôn như vậy." Trần Hán Sinh bên cạnh nhẹ giọng mở miệng.
"Sự bá đạo của Đội Chín, ở toàn bộ Hình Ngục bộ đều nổi danh, đây coi như là tốt rồi.
Một năm trước, có một cao thủ luyện Thiết Sa chưởng đến Tứ Phẩm gây sự ở kỹ quán, gặp phải Lâm đội, bị nàng ngay tại chỗ một đao chém đứt song chưởng, bêu đầu mà chết."
"Lâm đội không phải Tam Phẩm à?" Trương Vinh Phương nghi ngờ hỏi.
"Đúng, thế nhưng đao trong tay Lâm đội tên là Tử Hàm, phải sắc bén hơn binh khí bình thường rất nhiều.
Chỉ cần va chạm vài cái, là có thể lập tức chém đứt vũ khí của đối thủ. Hơn nữa nàng có bối cảnh rất mạnh.
Toàn bộ Đàm Dương ngoài mặt có rất nhiều người nguyện ý cho nàng thể diện. Rất nhiều người đều không dám đắc tội nàng."
Trần Hán Sinh giải thích.
"Dù sao Thiên Toàn Cung Chân Nhất Giáo, ở toàn bộ Đàm Dương đều là đại môn phái thứ hai với giáo chúng hơn một nghìn."
Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ, Lâm Kỳ Tiêu nắm trong tay bảo đao, lại còn mặc vào giáp da, nếu như vẫn còn chủ tu đao pháp nữa, tính cả chênh lệch về công pháp.
Tam Phẩm chém Tứ phẩm vẫn có thể hiểu được.
Nắm bảo đao trong tay, chỉ cần tốc độ ngươi không cao hơn nàng nhiều lắm, vậy cũng chỉ có thể né tránh.
Chỉ cần cứng đối cứng một chút, hoặc là bị chém qua một chút, thì chính là một vết thương nặng nề. Cuối cùng chắc chắn phải chết.
Không ngờ là trước khi tuần trị, Lâm Kỳ Tiêu toàn có dáng vẻ chẳng muốn phản ứng với ai hết. Hôm nay mới thực sự hiển lộ ra một tia bản tính.
Khó trách trước đó Lý Hoắc Vân len lén muốn nói chuyện với hắn, sau đó lại còn đơn độc đi tìm hắn, nhắc nhở Lâm Kỳ Tiêu không dễ đối phó.
Hiện giờ Trương Vinh Phương mới hiểu được, cái gì gọi là không dễ đối phó.