Bây giờ hắn đã thấm nhuần trong người.
Cho nên hiểu được càng nhiều võ học mới lạ mình chưa biết, cũng có chỗ tốt to lớn đối với tiên cơ ngăn địch của hắn.
“Quán chủ cũng là người một nhà, lão phu sẽ không giấu giếm gì cả.” Đông Phương Mục hơi cười: “Thuần Tâm Hoán Ngọc, mấu chốt của nó, chính là phải thuần tâm trước, mới có thể hoán ngọc. Quân tử đeo ngọc, nuôi ngọc, được ngọc, sau đó mới có thể hợp nhất tâm và ngọc, đạt thành nhất quán.”
“Mà thuần tâm thế nào, trong Nho giáo ta tự có phương pháp tu tâm trọn vẹn. Nhân nghĩa lễ trí tin, đây là ngũ thường Nho gia ta, xuất phát từ Khổng Tử, kéo dài bởi Đổng Trọng Thư, Mạnh Tử. Mà hiện nay, thì là chỉ ngũ mạch Nho giáo ta. Chuẩn tắc của mỗi một mạch đều có sự khác nhau rất nhiều. Mà chúng ta thì thành tại mình, thành tại người, chuẩn tắc nhìn như phong phú, thực ra tất cả đều vì một điểm. Đó chính là thành tại tâm.”
“Vậy ngọc là gì? Vì sao lại phải hoán ngọc?” Trương Vinh Phương hỏi lại. “Mà thuần tâm và Cực Cảnh có quan hệ gì?”