“Quả thực, tình cảm của tiền bối và Quân Nhi tiền bối thật tốt.” Trương Vinh Phương nịnh bợ nói.
“Đúng thế, chúng ta đều có thể không ngần ngại chết vì nhau! Ta yêu nàng giống như nàng yêu ta.” Ánh mắt Đế Giang mờ mịt, sắp rơi vào ảo giác lần nữa.
“Tiền bối đừng nóng vội, nói không chừng ngài ở lại thêm chút nữa, Quân Nhi tiền bối sẽ tới!” Trương Vinh Phương thấy thế, vội vàng lên tiếng giúp hắn ổn định trạng thái.
“Ah đúng! Ngươi nói đúng! Ta sẽ kiên trì thêm một thời gian nữa.” Tinh thần Đế Giang bỗng phấn chấn, cảm thấy có lý.
“Dù sao nhàn rỗi không chuyện gì, tiền bối, không bằng chúng ta đánh một trận đi, cũng coi như hoạt động gân cốt một chút.” Trương Vinh Phương cười nói.