Sau khi cửa phòng được thị nữ sau lưng nhẹ nhàng khép lại, cả lầu sáu chỉ còn hai người bọn họ.
“Mời ngồi.” Ngón tay Thiên Nữ chỉ vào bồ đoàn đối diện trước mặt mình.
Trương Vinh Phương cảm giác là lạ.
Mặc dù người vẫn đúng là người đó, nhưng không biết tại sao lại mang đến cho hắn cảm giác lạ lẫm dị thường.
Hắn chậm rãi đi qua, khoanh chân ngồi xuống một bồ đoàn còn lại.