“Sư đệ, đệ có biết mặc dù Thiên Bảo Cung ta là tổ đình của Đại Đạo Giáo, nhưng nguồn gốc thực sự của nó không phải ở đây. Nền tảng thực sự của Đại Đạo Giáo ta không phải ở Đại Đô.”
Sau khi dừng bước chân lại, Trương Thanh Chí nghiêm nghị nhìn thẳng vào Trương Vinh Phương, trầm giọng nói.
“Còn có chuyện này sao?” Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
“Có một số chuyện không thể nói công khai được. Nhưng trên thực tế, chuyện chính là như vậy.” Trương Thanh Chí nghiêm túc nói: “Thực ra Trạch tỉnh này chính là nơi khởi nguồn và là nền tảng thực sự của Đại Đạo Giáo ta. Có thể nói bên kia, mới chính là đại bản doanh thực sự của giáo phái chúng ta.”
“Vậy là thế nào? Kính xin sư huynh giải thích nghi hoặc?” Trương Vinh Phương trở nên nghiêm nghị, hơi hơi ôm quyền.
“Ta cũng không biết nhiều, nhưng bên phía Trạch tỉnh bên kia đã tập hợp hầu hết nền tảng và lực lượng của Đại Đạo Giáo ta.” Trương Thanh Chí suy nghĩ giây lát, nhớ lại: “Một số điều mà ta thu thập được ở đây có thể nói với đệ.”
“Đại Đạo Giáo ta là đạo giáo đứng thứ hai của đạo môn, nhưng khắp nơi trong các phân bộ của Đạo cung đều chưa từng thấy bao nhiêu cao thủ qua lại.
Liệu sư đệ có lấy làm lạ, rõ ràng có ít cao thủ như vậy, tại sao phái Đại Đạo Giáo ta vẫn luôn vững vàng giữ vị trí đạo giáo thứ hai của đạo môn?”
“Quả thật ta đã từng nghi ngờ điều này.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Đây là bởi vì Trạch tỉnh.” Trương Thanh Chí nghiêm túc nói: “So với những nơi khác, Trạch tỉnh bên kia có gần một nửa lực lượng của chúng ta. Nơi đó nằm dưới sự chỉ huy và quản lý của sư thúc của sư phụ, cũng chính là sư thúc tổ của chúng ta.”
“Vậy vị sư thúc tổ kia... là người như thế nào? Nguy hiểm lắm à?” Trương Vinh Phương cau mày.
Nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Chí, hình như ẩn chứa rất nhiều bí mật trong đó.
“Theo lý mà nói, rất nguy hiểm. Khi ngươi đi tới Trạch tỉnh, tốt nhất đừng nên tiếp xúc quá nhiều với bên kia. Kỳ thực khi sư phụ thống nhất lực lượng của hai bên không phải bằng vũ lực, mà là bằng sự thuyết phục.” Trương Thanh Chí nghiêm nghị nhắc nhở.
“Có thể nói sơ qua cho ta biết đã xảy ra chuyện gì ở đó được không?” Nhìn thấy phản ứng lớn như vậy của sư huynh, trong lòng của Trương Vinh Phương cũng nổi lên sự tò mò.
“Không thể nói... Thật ra, khi đó ta vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chi tiết nên không thể nhớ hết được. Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, chắc chắn đã có rất nhiều thay đổi. Ta không nói dối đệ ở đây đâu. Nhưng sư đệ à, đệ phải nhớ kỹ, đừng tiếp xúc quá nhiều!” Trương Thanh Chí thở hồng hộc, nặng nề nắm chặt tay Trương Vinh Phương.
“Hiểu rồi!” Trương Vinh Phương nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, hắn không đề cập đến chuyện này nữa, chỉ tùy tiện tâm sự với Trương Thanh Chí về những chủ đề linh tinh như tu hành văn công, phân biệt các loại dược liệu, vân vân và mây mây.
“À đúng rồi, mấy năm trước, Kinh Hồng đạo nhân, một trong năm con trai của Minh Sơn, đã đến Trạch tỉnh để tiếp quản mọi công việc.
Sư đệ, khi đệ đi đến đó, nhất định phải cẩn thận với người này.” Trương Thanh Chí nhắc nhở.
“Tại sao lại vậy? Không phải là bây giờ Chân Nhất Giáo đang chống lại Tây tông sao?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
“Tây tông đã hoàn toàn bị trấn áp. Ta nghe người ta nói, hiện tại tình hình ở đó rất tệ. Các đại hòa thượng của Chân Phật tự ngày nào cũng chửi bóng chửi gió, thậm chí còn không có tâm trạng để mở Thiên Ma Vũ.” Trương Thanh Chí thấp giọng nói.
“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Trong lòng đệ có nắm chắc là được rồi. Haizz...” Trương Thanh Chí thở dài.
“Sư huynh, bây giờ đã thấy khá hơn chưa? Có thể nói cho ta biết, tại sao vừa rồi huynh lại say như vậy không?” Trương Vinh Phương thấy trạng thái của hắn ta đã khá hơn, cuối cùng lại chuyển chủ đề sang chuyện này.
Vừa nhắc đến chuyện này, cả người Trương Thanh Chí rung lên, trông có vẻ chán nản.
Hắn ta than ngắn thở dài, ủ rũ suy sụp ngồi xuống chỗ của mình, cúi đầu rũ rượi.
Sau một vài phút hòa hoàn, mới từ từ mở miệng.
“Là Tiểu Hạc...” Trương Thanh Chí lắc đầu: “Thật nực cười, trước đây ta đã từng ngu ngốc, ngây thơ đến thế. Ta thật sự tin tưởng nàng thuần khiết như Tình hoa... Thật đáng tiếc...”
Hắn ta cúi đầu, che mặt.
“Đệ biết không? Ta đã cắt ngang tận mặt! Cắt ngang muội ấy và người khác... và ba người khác...”
Nước mắt từ từ chảy ra từ kẽ ngón tay hắn ta, đó là giọt nước mắt chó liếm* hèn mọn của một người nam nhân...
*Chó liếm (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.
Trương Vinh Phương không biết tại sao lại rất muốn cười, nhưng nhìn thấy đối phương bi thương như vậy, hắn cũng biết nếu lúc này cười thành tiếng, thật sự sẽ phải cắt bào đoạn nghĩa mất.