“Theo lời đồn đãi, Đế Sư năm đó chính là bị mấy vị Linh Tướng đánh bại mà bỏ mình.” Trình Huy cẩn thận trả lời.
“Đã không đánh lại Linh Tướng, thì sao có thể được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Vì Linh Tướng được gọi là thần tướng, không phải nhân tướng. Với lại, hẳn năm đó là vây công.” Trình Huy chân thành nói. “Vả lại, căn cứ một chút dấu vết Kim Sí Lầu tra được trong nhiều năm. Thực ra thần tướng Đại Linh cũng không nghe lệnh của vị kia.”
Trương Vinh Phương giật mình.
Một nháy mắt, trong đầu hắn chợt liên thông rất nhiều chỗ.
Chẳng trách trước kia đã nghe sư tôn Sùng Huyền nhắc qua, hoàng cung Đại Linh có cực ít khi lại triệu hoán thần tướng yết kiến.
Nếu thần tướng là trung với thần, mà không phải hoàng quyền, thậm chí ngược lại đến mức có ý nghĩa kiềm chế hoàng quyền.
Vậy rất nhiều thứ đã được thông!
“Cho nên.” Trình Huy nói tiếp: “Cho nên, chúng ta cũng nghi ngờ, Đông tông sụp đổ có thể là do hoàng quyền khiêu chiến thần quyền, sau khi thất bại, đã dẫn đến phản phệ.”
Bí mật này, do hắn ta tự hội tụ nhiều mặt tình báo, phỏng đoán phân tích ra.
Cho tới nay vẫn luôn bị giấu trong lòng hắn ta.
Lúc này cuối cùng được nói ra miệng, đột nhiên bản thân Trình Huy có loại thoải mái không diễn tả được.
“Đế Sư khiêu chiến thất bại, bỏ mình, cho nên Đông tông sụp đổ. Mà Linh Đế bệ hạ trở mặt, chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ngươi muốn nói như vậy sao?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, nhưng trong lòng đã bị hù dọa đến mức kinh đào hải lãng (sóng lón cuồn cuộn).
Nếu như là như vậy.
Vậy rốt cuộc Đại Linh mênh mông này là do đế vương thống trị, hay là thần phật thống trị?
“Ta không biết.” Trình Huy cúi đầu xuống: “Đây chỉ là suy đoán của ta.”
Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trong im lặng.
Trương Vinh Phương đã tưởng tượng qua rất nhiều khả năng.
Cũng từng nghĩ, có thể Linh Đế mới là hắc thủ tất cả phía sau màn, hung thủ căn nguyên.
Nhưng lúc này.
Ngoài cửa sổ chim hót hoa nở, ve kêu dài.
Nhưng trong lòng Trương Vinh Phương trong tĩnh thất lại lạnh buốt một mảnh.
“Còn có một vấn đề.” Hắn hít sâu một hơi. “Nếu Đế Sư đã là cao thủ thiên hạ đệ nhất. Như vậy sau khi hắn chết, đệ nhất thiên hạ bây giờ là ai?”
“Không biết. Không ai có thể chiếm vị trí kia, rất nhiều Đại Tông Sư không phải giao thủ thực sự, nên không thể phân ra thắng bại. Mà Đại Tông Sư, không có ai mà không phải là tồn tại thân phận địa vị vượt xa thứ người thường tưởng tượng, quyền thế bọn họ nắm giữ cực kỳ kinh người. Cũng càng không thể tuỳ tiện giao thủ toàn lực. Cho nên, bây giờ cũng không biết rõ ai là thiên hạ đệ nhất thực sự. Chẳng qua…” Trình Huy dừng một chút.
“Chẳng qua gì?”
“Ba mươi năm trước, từng có một lần chiến tích giữa Đại Tông Sư. Một Đại Tông Sư đạo môn võ học, không biết thân phận, một người nghênh chiến Tây tông và Chân Nhất Giáo, chiến thắng hai vị Đại Tông Sư. Vị thần bí kia, được cho rằng là cao thủ đệ nhị thiên hạ gần với Đạt Mễ Nhĩ sau này. Còn lại thì không có nhiều hơn, tình báo trong Đại Tông Sư, cũng không phải tầng thứ như ta có thể điều tra được.”
Trương Vinh Phương gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Bây giờ hắn cũng may mắn, vừa nãy nhịn xúc động xuống, không dùng một tay chụp chết Trình Huy là chính xác.
Nếu không hắn cũng không thể hiểu rõ nhiều bí ẩn như vậy.
“Một vấn đề cuối cùng.”
Hai mắt hắn ngưng thần, gấp gáp nhìn đối phương.
“Ta vẫn luôn tự hỏi, võ giả Bái Thần có tuổi thọ vượt xa người thường, vậy vì sao qua nhiều năm như vậy, số lượng Bái Thần luôn luôn không nhiều, người bình thường rất ít khi hiểu rõ tồn tại của bọn họ. Với sự phát triển các đại giáo phái của Đại Linh, chỉ cần vài chục năm đã có thể phát triển ra quy mô nhân số gấp mấy lần bây giờ. Vì sao bọn họ không thả ra bồi dưỡng? Vì sao bọn họ còn chấp nhất truyền giáo bốn phía? Phát triển địa bàn?”
“Cái này…” Trong lòng Trình Huy xiết chặt, vấn đề này tương đối mẫn cảm.
“Ta cũng từng tự hỏi qua điểm này. Căn cứ tình báo hội tụ rồi phân tích, ta hoài nghi, số lượng Bái Thần là chịu ảnh hưởng từ độ mạnh bản thân thần phật. Mà độ mạnh của thần phật thì là do quy mô và phạm vi giáo phái khống chế quyết định. Đây là một khả năng ta căn cứ theo các quan hệ đối ứng mà phỏng đoán ra. Nguyên nhân cụ thể là gì thì không rõ.”
Hắn ta chiếm cứ vị trí cao trong Kim Sí Lầu nhiều năm, tự nhiên sớm đã có suy đoán phương diện này.
Với lại, trước đó hắn ta cũng có chút hoài nghi.
Bây giờ nghe Trương Vinh Phương hỏi vấn đề này, hắn ta càng xác định hơn.
Cao thủ trước mặt hoàn toàn áp chế hắn ta, cao thủ giả trang đạo tử Trương Ảnh, tuyệt đối không phải Bái Thần.
Phán đoán từ một loạt câu hỏi của đối phương.
Người này có thể không phải là cao thủ Bái Thần!