TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 860: Giao thủ (5)

“Không Dư đâu?" Trong lòng Không Định không ổn. Có chút không dám tin nhìn về phía Kim Nguyên.

"Không phải là?"

"Bị mất." Kim Nguyên cắn răng, chỉ cảm thấy thể diện đời này đều bị vứt hết mấy ngày nay.

"Mất?" Không Định vẻ mặt ngạc nhiên.

Người lớn như vậy, còn có thể tự bảo vệ mình, bên cạnh còn có một tông sư nhìn, như thế nào lại mất?

Phốc.

Trương Vinh Phương tiện tay vứt bỏ hòa thượng Phong Ma Không Dư đã bị hút khô.

Nhìn thanh thuộc tính lại được kéo lên một đoạn, đạt tới trị số 56 bù đắp máu thịt.

Lông mày hắn giãn ra.

Thương thế trên người cũng có cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

Gấp mười Trọng Sơn chồng chất thêm ba loại trạng thái cực hạn, lại sử dụng thêm kỹ năng Phá Hạn Súc Bộ.

Cuối cùng lại là bộc phát toàn lực va chạm với Tông Sư Tây tông.

Khiến trong cơ thể hắn bị thương không nhẹ.

“Không hổ là Tông Sư Bái Thần của Tây tông, thực lực thật là mạnh, lực lượng thật là lớn!”

Bản thân Tông Sư Bái Thần và Tông Sư bình thường đã không còn cùng là một cấp độ.

Lại thêm bản thân Tây tông thì có võ học cường hãn hơn so với thế lực còn lại

Lúc này hắn mới hiểu được, trước đó Tả Hàn vẫn cứ luôn nhường hắn, nương tay khi giao thủ với hắn.

“Nghe nói Tông Sư còn có Chung Thức tuyệt sát thuộc về chính mình. Như thế xem ra quả nhiên rất mạnh.”

Không cần Chung Thức cũng đã đủ đả thương hắn. Nếu vận dụng Chung Thức….

Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt trước tiên Trương Vinh Phương đi trốn.

“Thế tử.”

Bóng dáng Tả Hàn hiện thân từ trong rừng bên cạnh.

Sắc mặt hắn ta hơi tái, hình như tinh khí thần có chút uể oải.

“Tả thúc, ngươi bị thương?” Trương Vinh Phương nhíu mày lại.

“Hửm, chịu một chút vết thương nhỏ, đã khôi phục gần hết rồi.” Tả Hàn gật đầu.

Cùng lúc, ánh mắt của hắn ta cũng rơi vào cánh tay Trương Vinh Phương, nhíu mày.

“Thế tử, ngươi cũng bị thương?”

“Ờm, gặp được một Tông Sư Tây tông, ra tay tập kích.” Trương Vinh Phương trầm giọng gật đầu.

“Tông Sư? Thương thế thế nào rồi?” Tả Hàn biến sắc, lo lắng nói. “Có cần lão hủ tương trợ chữa thương không?”

“Có hơi phiền phức.” Trương Vinh Phương lắc đầu: “Đã rất nhiều năm rồi ta chưa từng chịu thương thế nặng như vậy.” Hắn thở dài.

“Chắc là tới ngày mai mới có thể dưỡng tốt.”

“…” Sắc mặt Tả Hàn biến ảo, nhịn xuống một câu suýt chút thốt ra.

Hắn ta hít sâu một hơi.

“Nếu kế hoạch đã thất bại, hay là chúng ta tạm thời ẩn núp trước, chờ đợi thời cơ sau này?”

“Như thế cũng tốt.” Trương Vinh Phương gật đầu. Hắn đã biết được Tông Sư Bái Thần cường hãn, bước kế tiếp, nên quy hoạch một chút cho tốt, làm như thế nào mới có thể đạt tới mục đích.

Hai người không nói nhảm nữa, đơn giản thương lượng kế hoạch kế tiếp, rồi tự trở về chỗ của mình.

Trương Vinh Phương trở về Trầm Hương cung, Tả Hàn thì trở về cứ điểm Thiên Thạch môn ẩn tàng.

Trước khi đi, Trương Vinh Phương đi ngang qua một bên Không Dư đang chậm rãi đứng dậy.

Hắn tiện tay thả một chưởng, gấp ba Trọng Sơn như thiểm điện rơi vào đỉnh đầu Không Dư.

Bộp!

Hòa thượng Phong Ma Không Dư vốn dĩ là phách lối háo sắc, mới vừa đưa tay, vô thức muốn phản kháng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Trong nháy mắt, bóng người biến mất.

Chỉ để lại Không Dư bắt đầu nhanh chóng khô quắt, hóa thành thi thể tro đen.

Một đêm như không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trương Vinh Phương đi thẳng vào đạo trường cá nhân trong Đạo cung.

Vì bảo mật việc riêng, bây giờ hắn phân ra cho chính mình một mảnh võ đạo trường đơn độc.

Vì để thí nghiệm việc không ngừng tăng tố chất thân thể.

Sau khi hấp thu Không Dư, lúc này hắn lại cảm thấy tố chất thân thể bắt đầu tăng lên không ngừng.

Cảm giác không ngừng đi tới thế này, rõ ràng sẽ cho người ta mê muội.

Đứng ở trong võ đạo tràng.

Trương Vinh Phương nhìn sắc trời vừa rồi còn trắng trong, một tay cầm lấy khóa sắt ngàn cân trước đó đã được chuẩn bị.

Hắn nhẹ nhàng ước lượng.

“Lại nhẹ hơn một ít.”

Hắn trầm mặc.

“Người đâu, mang khóa sắt hai ngàn cân trước đó đã chuẩn bị lên cho ta.”

Bên ngoài sân võ đạo, có đạo nhân cao giọng xác nhận.

Chỉ chốc lát sau.

Cửa chính rộng mở, một khóa sắt hình bầu dục đen nhánh, rất nhanh được ba người hợp lực khiêng vào.

Rầm.

Mật độ sắt vô cùng cao, thực ra hai ngàn cân vẫn là một mảnh, không tính quá lớn.

Trương Vinh Phương đi ra phía trước, dùng một tay cầm lấy, dùng sức nhấc lên.

Một cảm giác trĩu nặng đè xuống trên một cánh tay.

“Vẫn được.”

Hắn hít sâu một hơi, dùng sức ném đi.

Hô.

Khóa sắt xoay tròn, bay lên hơn một mét trên không trung, lại chậm rãi rơi xuống đất.

Phốc, bỗng chốc được hai tay Trương Vinh Phương tiếp được.

Vẫn chỉ là nhịp tim hắn có hơi đập nhanh lên, ngoài ra không còn biến hóa gì khác.

Hắn buông khóa sắt, hắn xua tay với mấy đạo nhân nhìn đến ngây người.

“Đi xuống đi.”

“Vâng!”

Trên mặt mấy người đầy sùng kính nhanh chóng đi xuống dưới.