Mà chính lúc này, ở trong cảng Thứ Đồng, lời đồn về Lâm Lang hội và Bách Thương hội càng ngày càng nhiều.
Ngày 4 tháng 6, ban đêm.
Trong Trầm Hương cung, một bóng người bỗng nhiên lướt qua, dưới ánh trăng âm u, cấp tốc tiến vào núi rừng, chạy hướng phía Hoàng Kinh sơn.
Không bao lâu sau, dưới chân Hoàng Kinh sơn, bóng người chợt dừng lại, bổ nhào về phía trước bên trái, nhất thời nhập vào giữa rừng biến mất không thấy gì nữa.
Bóng đêm thâm thúy, bạc linh tràn ngập, nơi xa tiếng sóng biển vang lên không ngừng.
Nơi sâu trong Hoàng Kinh sơn.
Bóng người dừng lại, trong tay một tấm lệnh bài chợt lóe lên.
"Công tử."
Trên cành cây phụ cận, một bóng người trầm giọng nói.
"Đại nhân đang nghỉ ngơi bên trong, gần đây tình huống của Thứ Đồng có chút không đúng, xin nhất định phải cẩn thận."
"Ừ, các ngươi tiếp tục tuần tra đi." Trương Vinh Phương hơi gật đầu, tiếp tục lao về chỗ sâu trong núi rừng.
So với Trần Hãn thành thật hỏi gì cũng không biết, lúc này Thứ Đồng rốt cuộc có tình huống như thế nào, hắn vẫn tín nhiệm Trương Vân Khải hơn một ít.
Thế nên tối nay hắn đã hẹn từ sớm, đến đây gặp mặt.
Cách một đoạn không bao xa trong núi rừng trước đó, có một bóng người cũng đang đi đến.
Trương Vinh Phương cấp tốc dừng lại, nương ánh trăng mơ hồ nhìn lại, Ám Quang Thị Giác thấy rõ ràng, người tới chính là Trương Vân Khải.
"Trương thúc." Hắn ôn hòa lên tiếng nói: "Đã lâu rồi không gặp, hôm nay Thứ Đồng có tình huống như thế nào, vẫn xin mời nói rõ một hai."
Trầm Hương cung trước đó, nếu cũng đã có người dịch dung lẩn trốn vào trong đó rồi.
Hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ ý đồ chân thực của mình ra ngoài.
Có điều, người của Trầm Hương cung không dễ tín nhiệm, nhưng người Nghịch giáo lại khác.
Lúc này Trương Vinh Phương bình thản bình tĩnh, so với thần sắc lạnh lùng không nhịn được lúc ban ngày thì hoàn toàn là hai vẻ mặt khác nhau.
Tia sáng âm u, Trương Vân Khải hơi lại gần một chút mới nghe ra âm thanh, nhận ra là Trương Vinh Phương.
Trong lòng thoáng có chút ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ có thể là người trẻ tuổi nên có thị lực tốt, cũng không có để ý lắm.
Nghe hắn hỏi thế, lão khẽ gật đầu.
"Cho dù công tử không đến tìm ta, ta cũng dự định tự mình tới cửa. Thực không dám giấu diếm, từ sau khi ngài đi động Thiên Cực, động tĩnh ở cảng Thứ Đồng không nhỏ."
"Động tĩnh gì?" Trương Vinh Phương nhướng mày.
"Thành viên Nghịch giáo ta phân tán rộng khắp, mặc dù không hay tụ tập, nhưng vẫn là nghe được một ít.
Nhiều thế lực lớn nhỏ vốn nắm giữ đội tàu đi xa của Thứ Đồng, hôm nay hình như cũng đang phát sinh đủ loại động tĩnh.
Ta hoài nghi, có người đang âm thầm hạ thủ với những thế lực này, chỉnh hợp bọn họ." Trương Vân Khải không hổ là người cắm rễ Thứ Đồng nhiều năm, mới mở miệng đã điểm ra đầu mối chính của những hiện tượng loạn lạc đó.
"Chỉnh hợp thế lực?" Trương Vinh Phương hơi nheo mắt lại. "Thế lực đi xa ở đây, thành phần dính dáng tới có chút phức tạp đúng không? Ai có bản lĩnh lớn như thế?"
"Này thì không rõ lắm. Có điều những người này ra tay cực nhanh, cũng cực cay độc, còn làm ra hai vụ án diệt môn trong thời gian ngắn. Tổng bộ đầu bên phía quan phủ đều bị thay đổi hai lần. Hiện tại đang xin trú quân phụ cận cộng đồng điều tra." Trương Vân Khải trả lời.
"Như vậy bên phía ta thì sao? Ngươi nên rõ ràng, chúng ta không ở đây, chuyện của Lâm Lang hội và Bách Thương hội không thể nào là ta gây nên được." Trương Vinh Phương cau mày.
Loại cảm giác bị người khác dội nước bẩn ấy khiến hắn có chút khó chịu.
"Nếu công tử không kiên nhẫn, vậy ta sẽ tự mình đi một chuyến là được rồi. Đi tới Lâm Lang hội xem rốt cục là có tình huống thế nào." Trương Vân Khải vuốt chòm râu, trầm giọng nói.
"Vừa lúc bên chỗ ta cũng có người tìm tới tận cửa rồi, lại còn hy sinh hai huynh đệ!" Thật ra trong lòng lão cũng có cơn tức, thế lực đứng đằng sau rõ ràng còn đi tìm hiểu nguồn gốc, mò tới bên Nghịch giáo, lại còn không duyên cớ hại tính mạng của hai huynh đệ!
Nếu như còn không ra tay, sợ là sớm muộn gì cũng bị nhìn ra vấn đề.
"Đã như vậy thì đi cùng nhau?" Trương Vinh Phương trả lời.
"Tốt." Trương Vân Khải gật đầu thật mạnh. Không phải lão không lo lắng cho sự an toàn của Trương Ảnh, sau khi một chọi một đánh chết Nội Pháp Linh Lạc trước đó, lão liền rõ ràng, thực lực của Trương Ảnh không thua lão.
Ở nơi như Thứ Đồng này, cho dù có một số cao thủ Siêu Phẩm, chỉ cần không phải bị vây quanh đánh bất ngờ, không phải thân pháp thực sự quá kém, cao thủ Tam không tuyệt đối có thể dễ dàng thoát khỏi bất luận tình thế nguy hiểm gì.
Tông Sư như Thái Tinh Tử lần trước, quả thực là mấy chục năm đều không thể gặp một lần.
Các bậc Tông Sư đều sống an nhàn sung sướng, hưởng thụ cuộc sống là phần nhiều, cực ít người sẽ tự mình ra tay giết người.