"Nhưng mà..." Lão quản gia muốn nói lại thôi.
"Không nói cái này nữa, chuyện ta muốn ngươi tra sao rồi?" Tôn Khánh Hồng trầm giọng nói.
"Hừm, đã tra được một chút. Đúng là Tuyết Hồng các truy bắt người vì nhận được báo cáo từ người ngoài, mới chạy tới bên này... Ban đầu bọn họ hoàn toàn không biết chúng ta ở đây..." Lão quản gia than thở.
"... Thật sao?" Tôn Khánh Hồng than nhẹ một tiếng. Hắn ta liên tưởng đến cử động Đồng Hạo Tồn liên tục đến khuyên bảo hắn hai lần lúc trước.
Cuối cùng hắn ta cũng xác định...
"Xem ra, rốt cuộc bọn họ đã thiếu kiên nhẫn... Muốn thu lấy một điểm giá trị lợi dụng cuối cùng của Tôn gia ta mới được..."
"Lão gia..." Lão quản gia muốn nói gì đó, lại bị Tôn Khánh Hồng nâng tay lên ngắt lời.
"Nếu như trên người chúng ta còn giá trị, thì người của Tuyết Hồng các truy bắt áp sát chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực để ép ra. Nếu như trên người chúng ta không có giá trị, người truy bắt đến, vừa vặn có thể bẻ lấy gánh nặng chúng ta ra ngoài để tránh khỏi phải gặp liên lụy... Không..."
Tôn Khánh Hồng bỗng dừng lại.
"Nếu như ngay cả người chủ động báo cáo cũng là bọn họ, đó chính là lập công chuộc tội... Chà chà... Quả thật..."
Tàn nhẫn.
Đủ tàn nhẫn!
Lúc này Tôn Khánh Hồng kết hợp tin tức truy bắt người, mới nhìn thấu tính toán của Đồng Hạo Tồn.
Ăn gia sản của hắn ta còn chưa đủ, còn muốn thu lấy cả người luôn.
Nhưng biết thì đã có sao?
Các loại tâm tư không ngừng lăn lộn trong đầu, Tôn Khánh Hồng suy tư con đường phá thế cục này.
"Triều Nguyệt và vị thủ giáo đại nhân kia, đến cùng là có quan hệ gì, đã điều tra xong chưa?" Hắn ta đột nhiên hỏi.
"Hỏi thăm rồi, hẳn là không liên quan bao nhiêu, chỉ là quen biết." Lão quản gia trả lời.
"Lúc trước ở Đàm Dương, vị thủ giáo đại nhân kia ẩn nấp che dấu thân phận thì Triều Nguyệt tiểu thư cũng chỉ là từng nói chuyện cùng. Còn lại thì không rõ ràng."
Tôn Khánh Hồng gật đầu.
Hắn ta cũng hiểu được con gái mình khi đó, cao cao tại thượng, phong thái yểu điệu, là đối tượng mà vô số thiếu niên Đàm Dương ái mộ ảo tưởng.
Như vậy vừa đúng.
"Tốt, cứ làm việc theo sắp xếp lúc trước." Hắn ta trầm giọng nói.
"Vâng."
"Ngày mai, ta sẽ tìm Triều Nguyệt cùng đi cầu kiến thủ giáo đại nhân. Là thành hay bại sẽ là một lần này!" Tôn Khánh Hồng hung hăng nói.
"Nhưng mà... Theo Lão nô xem ra, hình như Triều Nguyệt tiểu thư không biết, thủ giáo đại nhân chính là Trương Ảnh mà nàng có quen biết..." Lão quản gia cười khổ nói.
"Không cần nói cho nàng, chờ đến thời cơ lại nói." Tôn Khánh Hồng nhàn nhạt nói: "Tin tưởng nàng có thể hiểu được, dù sao bây giờ Tôn gia ta đã không còn đường có thể đi rồi..."
Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần thắng lợi vươn mình, mọi thứ còn lại đều có thể dùng sau khi vươn minh để bù đắp.
Hắn ta là nam nhân, vì lẽ đó, hắn biết rõ nếu muốn vươn mình, có lẽ cũng chỉ có thể động tâm tư từ đường dây con gái và thủ giáo này.
Nhưng mà bản thân đường dây này yếu, làm sao để thủ giáo đồng ý động thủ vì Tôn gia...
*
*
*
Mấy ngày sau.
Trầm Hương quan.
Một tay Trương Vinh Phương cầm đao dùng sức chém xuống một cánh tay khác của mình.
Lưỡi đao sắc bén hạ xuống trên da, phát ra một vang trầm phốc.
Chỉ để lại một vết màu trắng.
Hai ngày nay, Trương Vinh Phương lại tích góp được hai điểm thuộc tính, lúc này nhắm mắt mở thanh thuộc tính.
Hắn quuyết đoán dùng điểm thuộc tính trên Thiết Bố Sam.
Thiết Bố Sam cũng từ tầng thứ ba viên mãn, trực tiếp nhảy đến Phá Hạn.
Trong phút chốc, từng trận cảm giác lạnh lẽo da thịt khuếch tán đến các nơi trên toàn thân Trương Vinh Phương.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, giống như da mình có thêm một tầng quần áo da trâu, dày dặn cứng cáp.
"Không tệ."
Hắn hài lòng mở mắt ra.
Hắn cẩn thận cảm thụ trạng thái lục phủ ngũ tạng.
"Võ công tăng một phẩm, nhất định cũng phải tăng sinh mệnh lên, bằng không nội tạng không thể chống đỡ. Sau đó, tính toán thật tốt, bao nhiêu điểm sinh mệnh có thể chống đỡ võ công nhất phẩm."
Hắn dự định ngủ đông lâu dài ở Thứ Đồng.
Nơi này đối với hắn mà nói, quả thực chính là chỗ ẩn cư thích hợp nhất.
Chủng loại dược liệu còn nhiều hơn Đại đô, mấy tiểu đồng bọn trong Cảm Ứng môn cũng tương đối ra sức, trên đầu không có sư tôn đè ép.
Cao thủ ở chỗ này cũng không nhiều, càng không cần lo lắng nguy hiểm xuất hiện uy hiếp bất cứ lúc nào.
Hắn dự định ngủ đông một năm, gần như có thể dùng điểm thuộc tính, thông qua ngạnh công luyện các vị trí cơ thể đến cực hạn nhân loại có khả năng đạt đến.
Vốn hắn đang tưởng tượng ngày mai tốt đẹp.
Bỗng bên ngoài có đạo nhân đi vào, khom mình hành lễ.
"Đại nhân, bên ngoài có người tự xưng là phụ thân của Tôn Triều Nguyệt, đến đây bái phỏng."
"Phụ thân của Tôn Triều Nguyệt?" Trương Vinh Phương đóng thanh thuộc tính, thoáng kinh ngạc.