Nàng bỏ qua đoản kiếm, giơ tay sang bên phải.
"Đao đến!" Hai tên quan binh sau lưng cùng nhau gánh một thanh trảm mã đao to lớn dài đến hai mét năm tới bên cạnh nàng.
Vĩnh Hương dùng một tay cầm trảm mã đao, nhấc lên.
Trảm mã đao to lớn ít nhất nặng đến mấy chục cân, bị nàng nhấc lên một tay dễ dàng.
Vút!
Lưỡi đao lóe lên cực tốc ở giữa không trung, mang theo một vệt sáng.
"Ta đánh không lại Thái Tinh Tử, chỉ là một phiên giáo Tây Dương, cũng dám càn rỡ?"
Vĩnh Hương nhanh như tia chớp chạm vào trước ngực mình.
Hít...
Mạch máu đỏ sậm như hình xăm đồ hình, nhanh chóng lan tràn từ giữa lồng ngực sang hai bên.
Tiếng sàn sạt nhỏ bé chậm rãi truyền ra trên người nàng.
Đó là máu tươi lưu động siêu cao tốc ở trong mạch máu, phát ra tiếng ma sát nhỏ bé.
Da thịt toàn thân Vĩnh Hương bắt đầu biến đỏ, hai mắt nhanh chóng chuyển thành đỏ tươi, vô số tơ máu như dây trùng hội tụ đến con ngươi.
Oành!
Trong phút chốc mặt đất hơi chấn động, bãi cỏ dưới chân nàng nổ tung thành hố đất, người đã biến mất tại chỗ, xông thẳng tới Đại giáo chủ Bạch Thập giáo.
Trong phút chốc, một tiếng vang va chạm cực lớn hơn tất cả những người còn lại, nổ tung giữa hai người.
Đại giáo chủ ngừng tại chỗ, thân thể bay ngược ra ngoài, thế mà lại bị một đao cứng rắn chém lui nhanh về phía sau.
"Đại Thành Võ Điển... Vạn Linh Thập Tam Hạn..." Phủ đốc Triệu Ngạn Đình không nhịn được mà hít khí lạnh.
"Đây chính là võ học Vạn Linh Thập Tam Hạn hoàng tộc Linh Đình sao?" Sắc mặt phủ doãn Ni Lạc Phu bên cạnh nghiêm nghị, nhìn chằm chằm gắt gao Vĩnh Hương đang ra tay.
"Tuyết Hồng các tụ hội võ học thiên hạ, mà Đại Thành Võ Điển là võ học hội tụ vô số kiệt tác cao nhất dồn mọi tâm huyết của cao thủ Tuyết Hồng các." Triệu Ngạn Đình than thở.
"Vạn Linh Thập Tam Hạn là võ công không giống võ công bình thường nhất của Đại Thành Võ Điển. Thập tam hạn đại biểu môn võ học hoàng tộc này, có ít nhất mười ba loại trạng thái cực hạn không giống nhau có thể cung cấp lựa chọn. Mà loại của quận chúa chính là Vạn Mã đao trong đó."
"Vạn Mã đao..." Trương Vinh Phương nhìn Vĩnh Hương lúc này.
Không thể không nói quả thật vị quận chúa này có tiền vốn tự kiêu.
Nàng vốn là Siêu Phẩm Tam Không, lúc này cộng thêm võ học đỉnh cấp rất có khả năng là mạnh nhất thiên hạ như Đại Thành Võ Điển, lại mở trạng thái cực hạn.
Quả thực mạnh đến khó tin nổi.
Lúc này hoàn toàn đè ép Đại giáo chủ Bạch Thập giáo kia mà đánh.
Trảm mã đao mấy chục cân ở trong tay tựa như không có gì. Mỗi một chiêu đều bùng nổ ra tốc độ Trương Vinh Phương có chút không thấy rõ.
"Được rồi, nếu quận chúa cũng ra tay rồi, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi..." Phủ đốc trầm giọng nói.
Nếu không biết võ công còn tốt, lúc này có thể kiếm cớ không ra trận.
Nhưng ngay cả quận chúa còn tự mình tham gia, bọn họ còn chờ ở chỗ này thì chính là đại bất kính.
Nhất thời, từng người chọn một phương hướng, rút vũ khí ra, dẫn binh đao thuẫn sau lưng xông lên phía trước vây giết.
Bên cạnh Trương Vinh Phương đã trống trơn vắng vẻ, không còn người nào.
Hắn tùy ý tìm một quân kỵ sĩ hắc giáp cả người đẫm máu, người kia đã sắp xông ra khỏi vòng vây, khe hở áo giáp trên người còn ghim mấy mũi tên vào, cũng không biết là tác phẩm của vị thần tiễn thủ nào.
Hắn không dùng Thiên Hạ đao mới tới tay, Trương Vinh Phương chỉ dùng tay không đeo bao tay bằng kim loại, hoạt động khớp một chút, đạp bước về trước, một thoáng nhảy vào vòng vây.
"Suma!" Kỵ sĩ hắc giáp kia còn có sức lực rống to, kiếm lớn màu bạc trong tay rộng bằng bàn tay dài đến hai mét, quét ngang tới từ trái sang phải.
Lưỡi kiếm cuốn lên kình phong, kéo bụi bặm cỏ vụn trên mặt đất không ngừng bay lên.
Kiếm lớn sắc bén nhiễm máu đỏ tươi mang theo đường vòng cung nhỏ bé, gào thét chém về phía Trương Vinh Phương đột ngột xuất hiện.
Hít.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, trong mắt cấp tốc hiện lên dữ liệu thuộc tính trên người đối phương.
'Ngoại Dược ba lần.'
Hắn giương mắt nhìn về phía đối phương, trong mắt không có cảm xúc, chỉ có bình tĩnh.
Dậm chân.
Xoay người.
Chỉ một bước, Trương Vinh Phương nhảy vào góc bên cạnh khuỷu tay đối phương.
"Trọng Sơn."
Oành!
Trong tiếng vang trầm, hắc giáp kỵ sĩ như bị sét đánh, lui về phía sau mấy bước, thật vất vả mới đứng vững lại được.
Nhưng dưới chân hắn ta cũng đã đạp mặt đất ra mấy vết chân sâu.
'Yếu đến thế sao?' Lông mày Trương Vinh Phương cau lại, hắn đã thu lực hết sức. Chỉ dùng một nửa sức mạnh.
Lúc này không thể không thu hồi một ít lực đạo lần nữa.
Liếc nhìn quận chúa cách đó không xa đang trong vòng ác chiến, ánh mắt hắn lóe lên.
'Xem ra muốn kéo dài thời gian, không thể dùng Phá Hạn kỹ.'
'Như vậy, vẫn phải dùng võ học bình thường đánh một trận thật tốt đi.'
Hai tay hắn thủ trước người, bày ra thức mở đầu Nhạc Hình phù thuần túy Đại Đạo giáo.