TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 600: Lại đi (3)

Lần này, Vĩnh Hương quận chúa không làm chuyện gì rách việc nữa, mà là an ổn ở trong buồng xe, cùng theo đoàn xe đi thẳng một đường. Những buồng xe bị mất cũng được mua lại bằng những buồng mới ở các thành trấn tiếp theo. Những con bò trắng bị thương cũng được thay thế bằng một vài con bò bình thường.

Sau một tháng chạy đi, sau lần bị tấn công trước đó, mọi người đều đề cao cảnh giác. Chặng đường sau đó cực kỳ êm đềm và bình yên.

Trương Vinh Phương cuối cùng đã có thể yên lặng nghỉ ngơi và tu hành một khoảng thời gian.

Hiện tại đoàn xe đã đến Bình Tỉnh cảnh Đại Linh, chỉ cần đi qua khu vực Bình Tỉnh cảnh là có thể đến điểm đến cuối cùng - cảng Thứ Đồng. Lúc này ánh mặt trời tươi sáng, từng đàn chim bay lượn theo đoàn xe, không ngừng lượn quanh.

Tiếng kêu ríu ra ríu rít giống như tiếng rao bán đồ ăn ở chợ, cực kỳ ồn ào.

Những con bò mới được thay thế trong đoàn thỉnh thoảng phát ra những tiếng ụm bò không an phận, có vẻ sức chịu đựng của chúng không bằng những con bò trắng, đã có chút mệt mỏi.

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời treo trên cao, càng ngày càng nóng. Sau khi đoàn xe hỏi ý quận chúa, bắt đầu giảm tốc độ, tìm một chỗ chuẩn bị nhóm lửa nấu đồ ăn.

Đoàn người Trương Vinh Phương đi theo phía sau.

Trên đường đi ăn gió nằm sương, cả bốn người đều mệt hơn trước rất nhiều. Ngoài ra còn có rất nhiều bụi bặm trên người. Áo đạo bào trắng trên người Trương Vinh Phương đã không còn trắng noãn như trước, mà trở nên hơi xám xịt.

“Nhắc mới nhớ, tại sao quận chúa lại dùng xe bò thay vì xe ngựa? Trương Vinh Phương nhìn con bò bị trói vào gốc cây trước mặt, không khỏi khó hiểu.

“Đạo tử có chỗ không biết.” Trần Hãn trả lời: “Đường sá xa xôi, một chút lo lắng sẽ lớn hơn rất nhiều, trở thành mấu chốt ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.

Mà xe bò êm hơn xe ngựa nhiều. Vì vậy, để đi đường dài, xe bò thường được sử dụng hơn.”

“Thế à.” Trương Vinh Phương hiểu ra. Hắn đã nhìn thấy ở bên ngoài, cảnh tượng ở trong buồng xe của quận chúa.

Bên trong không chỉ có giường ngủ mà còn có lò sưởi, tủ quần áo, bàn, bàn trang điểm, hoàn toàn giống như một thư phòng kiêm phòng ngủ nhỏ. Các buồng xe mới được bổ sung trong đoàn xe có một buồng dành riêng để dự trữ thực phẩm và nước uống.

Một buồng đặc biệt để lưu trữ tất cả các loại đặc sản, đồ vật nhỏ mà quận chúa hứng thú mua. Còn có một buồng để những đồ dùng cần thiết hàng ngày và những thứ lặt vặt cho những người còn lại trong đoàn.

Ngoài ra, trong đoàn xe còn có bếp trưởng chuyên phụ trách nấu ăn, nhân viên đấm bóp chuyên xoa bóp và ban nhạc vũ công chuyên khiêu vũ, chơi nhạc.

Chỉ là một quận chúa mà đã có cảnh tượng như vậy, có thể tưởng tượng được công chúa chân chính của Đại Linh sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Một lúc sau, đội ngũ nhóm lửa xong, bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu để nấu nướng.

Trương Vinh Phương cũng vỗ vỗ áo choàng trên người, tìm một chỗ râm mát ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vị trí quan đạo của bọn họ bây giờ là nằm ​​trên sườn núi sâu.

Một bên đoàn xe là vách núi xám dựng đứng, một bên là vách núi cao cheo leo. Vị trí mà Trương Vinh Phương tìm kiếm là dưới một cây thông già giữa quan đạo và vách đá.

Những đám lá thông rơi dày đặc dưới gốc thông, màu vàng khô và xanh đậm trộn lẫn với nhau, thỉnh thoảng lác đác rơi một vài chiếc lá và cành khác, bước lên thật mềm mại, thoải mái dễ chịu. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía xa xa dưới vách núi đá.

Xa xa, bên dưới ngọn núi, có một cái hồ lớn. Mặt hồ xanh đen, sương mù mờ mịt, không nhìn rõ từng chi tiết. Xa hơn nữa, mặt hồ, núi non xanh biếc, mây trời ba thứ hòa quyện thành một, từ dưới lên trên, tầng tầng lớp lớp rõ rệt.

Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không khí trong lành, làn gió ấm áp thổi qua, cả người bỗng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nhìn mặt hồ khổng lồ dưới vách núi xa xa, nhất thời ngay cả hắn cũng cảm thấy tâm tình thoải mái, khoan khoái dễ chịu.

Lúc trong lòng vui sướng, Trương Vinh Phương dự định dùng hết số điểm thuộc tính mà mình đã tiết kiệm được trong tháng này. Trong một tháng, hắn đã tích lũy được bốn điểm thuộc tính. Có thể nâng cao cấp bậc Ngoại Dược thêm một bậc.

Nhắm mắt lại, nhập định, điều chỉnh trạng thái. Sau đó nhẹ nhàng thêm điểm. Tu hành chính là nhẹ nhàng thoải mái, đơn giản tự nhiên như thế.

Trong tiếng xương cốt răng rắc rất nhỏ, Trương Vinh Phương một lần nữa cảm nhận được từng thay đổi trên toàn bộ cơ thể mình. Cơ thể như lại lần nữa tăng thêm.

Mấy người bên cạnh Trương Vinh Phương thoạt nhìn có hơi kinh dị, nhưng sau đó phát hiện lâu lâu lại có động tĩnh như vậy. Ba người đều cho rằng đó là do võ công đặc biệt của Trương Vinh Phương.

Chỉ là, trạng thái tu hành môn võ công này rất giống với dáng vẻ dùng Ngoại Dược kích thích cường hóa thân thể.