"Nhạc chưởng giáo đang nghĩ là, ngày sau nghĩ cách phủi bỏ việc này?" Lý Tuyên Sách ở một bên đột ngột mở miệng cười nói.
"Đâu có đâu có, cớ gì Lý công công nói ra lời ấy?" Nhạc Đức Văn gượng cười hai tiếng.
"Nhạc chưởng giáo vẫn đừng nên có ý tưởng như vậy mới tốt. Khai tỉnh bên ấy, còn có Mật giáo cần ngài tự mình dẫn đội trấn áp. Ngài yên tâm, lần này bệ hạ phái Vĩnh Hương quận chúa và Càn Khôn đạo trưởng đi cùng nhau. Tất không cần lo lắng phương diện an toàn." Lý Tuyên Sách hồi đáp.
Trước đó Nhạc Đức Văn không lo lắng, không nghe được Vĩnh Hương còn tốt, nghe thấy cái tên này thì lập tức thay đổi sắc mặt.
"Sư phụ vẫn lo lắng, có thể phái người chuyên môn thủ hộ bên cạnh đệ tử, như thế không phải không khác gì Thiên Bảo cung bên này hay sao?" Lúc này Trương Vinh Phương vội vàng lên tiếng.
Nhạc Đức Văn bất đắc dĩ nhìn Trương Vinh Phương.
"Như thế cũng có thể. Chỉ là chờ ngươi quay về, văn công vẫn chậm rãi như bây giờ, đến lúc đó đừng trách vi sư động thủ nặng tay!"
"Đệ tử tuân mệnh!" Trong lòng Trương Vinh Phương vui mừng, vội vàng hành lễ.
Nhạc Đức Văn bất đắc dĩ xua tay, quay người rời khỏi, lười nhìn lại đứa làm mình giận.
Ra khỏi Triêu Nguyên điện, thân hình lão lấp lóe mấy lần đã biến mất tại chỗ.
Không bao lâu sau, lão xuất hiện ở lầu nhỏ ba tầng của mình.
Lão đứng trên sân thượng, bất đắc dĩ trên mặt sớm đã biến mất.
"Xem ra quả nhiên là thánh thượng muốn nhúng tay..."
"Chưởng giáo, muốn ta tự mình đi theo không?" Minh Nguyên đạo nhân hiện thân phía sau lão, cúi đầu nói.
"Không cần, Càn Khôn và quận chúa ở cùng chỗ, không ai lại mạo hiểm ra tay với tiểu tử đó chọc giận ta. Điều ta lo lắng không phải cái này." Nhạc Đức Văn lắc đầu.
"Đến bây giờ văn công của tiểu tử kia còn không nhúc nhích chút nào sao?"
"Đúng thế, ta đã quan sát rất lâu, xác định không có chút nhúc nhích nào." Minh Nguyên gật đầu.
"Xem ra nhất định là có chỗ nào xảy ra sai sót, khiến hắn loạn tâm cảnh. Ra ngoài nghỉ ngơi một chút cũng tốt, có lẽ là ta thúc ép quá mức." Nhạc Đức Văn nắm vuốt râu suy tư.
"Vừa vặn, lần này ra ngoài để tiểu tử kia cẩn thận cảm nhận, võ công cao hơn cũng có thể làm sao? Bất kể ngươi giết thế nào, cũng không thể đánh chết một linh vệ đẳng cấp thấp nhất. Khổ tu nhiều năm, lại không kịp đối thủ Bái Thần một cái, đã lập tức vượt qua mình. Nếu thật sự chưa từng được trải nghiệm cảm giác nặng nề không biết làm sao, thì sẽ không hiểu vì sao chúng ta muốn truy cầu linh hóa cao nhất."
Lão cười một tiếng.
"Chờ hắn hối hận, tự nhiên sẽ lại quay về, khóc quỳ cầu ta chỉ điểm sai lầm. Đến lúc đó, tự nhiên rồi hắn sẽ tập trung toàn bộ tâm thần, một lòng cầu đạo, trong lòng không suy nghĩ chuyện gì khác nữa."
Minh Nguyên không phản bác được.
Lão nhân này xấu xa, hắn ta đã sớm thấy nhiều rồi.
Giống như trong Kim Thiềm công cần xích linh chi trăm năm.
Thực ra hoàn toàn không cần đến trăm năm, mà là lúc đó lão nhân này lén lút thu hút sự chú ý của Trương Ảnh, thừa dịp quay đầu lại, để mình có thời gian âm thầm ra tay sửa chữa.
Vốn dĩ là trong chủ dược, hoàn toàn không cần xích linh chi trăm năm. Mà là một loại dược liệu đặc biệt tên là bách niên xích.
Lúc đó lão tăng thêm mấy chữ ở phía sau cần dùng dược thủy cũ...
Cho nên, nhất định Trương Ảnh không thể tu thành Kim Thiềm công được, về sau tất nhiên sẽ hối hận, hồi tâm chuyển ý, một lòng luyện văn công.
Đây là kết cục đã chú định từ ban đầu.
…
"Sư đệ... Đệ thật sự muốn rời khỏi Thiên Bảo cung? Đi Thứ Đồng cảng?" Trương Thanh Chí nhìn sư đệ tiện nghi mới của mình, thoáng có chút lo lắng.
"Chờ đợi trong Thiên Bảo cung lâu như vậy, cũng nên ra ngoài hít thở không khí, đi một vòng."
Trương Vinh Phương mỉm cười.
"Huống chi, Thứ Đồng chính là cảng lớn thứ nhất của đương kim Đại Linh, cũng là cảng lớn thứ nhất thế giới bây giờ, không tới trải nghiệm một chút, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?"
"Nói cũng phải, chẳng qua qua lại mất hồi lâu, bất giác sẽ quá hao phí thời gian hay sao?" Trương Thanh Chí không thích bay khắp nơi, thích tìm đúng một chỗ thoải mái, cho nên lúc ban đầu hắn ta đi theo sư phụ, đi từ địa khu xa xôi vào Thiên Bảo cung, ngồi xổm một lần là hơn mười năm, chưa hề động đậy.
"Không sao, dù sao lần này sư đệ ngươi cũng là đi làm quan." Trương Vinh Phương cười nói: "Sư huynh huynh đừng lo lắng."
Trương Thanh Chí không phản bác được.
Từ khi hỏa giả vừa rồi rời khỏi, hắn ta đã thấy Trương Ảnh sư đệ vui vẻ đến không nói ra được.
Nhìn qua giống như bị buồn bực đến hỏng rồi.
Mà cảm xúc này, hắn ta không thể nào hiểu được.
Thiên Bảo cung an toàn lại dễ chịu, ở đây có ăn có uống, đi ngủ cũng an tâm, vì sao còn muốn ra ngoài chịu khổ?