Chỗ trống quyền thế Đông tông đã từng lưu lại, đều bị ba thế lực này toàn diện bổ khuyết.
Trương Vinh Phương cũng càng thêm không hay thấy được sư tôn Sùng Huyền.
Bên cạnh hắn, đạo đồng Thùy Khê cùng học tập luyện đan ở chỗ Thanh U đạo nhân cũng không khỏi mất tích bí ẩn.
Không có người nào biết nàng đi đâu.
Ngay cả Thanh U đạo nhân cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ biết là cùng ngày khi Trương Vinh Phương đi ra ngoài, Thùy Khê đột ngột về nhà, cả nhà cùng nhau mất tích.
Đạo đồng mới đến thay vào vị trí của Thùy Khê.
Tất cả lại giống như trước đây, giống như không có biến hóa quá lớn.
Trương Vinh Phương cũng tập trung hoàn toàn vào việc tăng lên Kim Thiềm công.
"Thế nào? Dược liệu ngươi phụ trách hôm nay không thành vấn đề đi? Đến đâu rồi?"
Trong phòng ăn.
Trương Vinh Phương cùng Trương Thanh Chí mặt đối mặt ăn đồ ăn, vừa tán gẫu trò chuyện với nhau.
Trương Thanh Chí có chút bất đắc dĩ.
"Đa phần dược liệu đều đến, duy chỉ có xích linh chi trăm năm ngươi muốn, số năm không đủ... ta vẫn không tìm được con đường còn lại. Xin lỗi."
Tính cách hắn ta ôn hòa, khiêm tốn, lúc này không thể giúp vội tìm được, luôn cảm giác đều là lỗi của mình.
"Thực sự tìm không được thì thôi, ta nghĩ biện pháp khác." Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Xích linh chi trăm năm, vốn là bên Thùy Khê có con đường, nhưng một nhà Thùy Khê mất tích bí ẩn.
Hôm nay bên Trương Thanh Chí cùng lắm chỉ có thể tìm tới sáu mươi năm, này thì phiền toái.
Kim Thiềm công Ẩn Nguyệt tầng thứ hai, lại cần một đống lớn nhiều loại dược liệu phụ trợ.
Trong đó xích linh chi trăm năm, chính là thuốc chủ yếu.
Đây là cảnh giới Ẩn Nguyệt, giai đoạn còn lại phía sau, dược liệu cần thiết càng thêm hi hữu, đến lúc đó hắn kiếm từ chỗ nào đây?
Mấy ngày nay, hắn lại lần nữa tích góp được hai điểm thuộc tính.
Có lẽ có thể đợi đủ ba điểm thì trực tiếp điểm thử xem.
Xem thanh thuộc tính có thể trực tiếp lướt qua điều kiện yêu cầu này, tăng Kim Thiềm công lên không.
Mặc dù, Trương Vinh Phương cảm giác khả năng này rất nhỏ.
Dù sao đây là công pháp đầu tiên tu hành có uống thuốc phụ trợ, khả năng bị bỏ qua không lớn.
"Có khi ngươi có thể trực tiếp đi Đan đường tìm đan sư, Thanh U đạo nhân tuyệt đối có thể lấy được xích linh chi trăm năm." Trương Thanh Chí ra một chủ ý.
"Cũng đúng. Lát ta liền đi hỏi xem. Cho dù Thanh U đan sư không có cách nào khác, trực tiếp thu mua ở Đan đường kiểu gì cũng có thể tìm tới." Trương Vinh Phương gật đầu.
Đợi khi tìm được thuốc chủ yếu, luyện chế xong đan dược, đến lúc đó hẳn là tầng thứ hai của Ẩn Nguyệt Kim Thiềm công cũng có thể điểm.
Ăn cơm xong.
Trương Vinh Phương đứng dậy rời đi, cáo biệt với Trương Thanh Chí trở về tiểu lâu, chuẩn bị tiếp tục tu hành văn công.
Dù sao thì tuy hắn không muốn văn công tăng lên quá nhanh, nhưng mặt ngoài thì vẫn phải làm một lần.
Tạo nghệ y đạo của sư tôn Sùng Huyền cực cao, ngày bình thường hắn có luyện văn công hay không, nói không chừng cũng có thể sẽ bị nhìn thấu.
Thế nên bên ngoài nhất định phải làm.
Mới quay về tiểu lâu.
Trương Vinh Phương vừa bước vào cửa liền thấy được ở trong góc phòng của lầu một, Nhạc Đức Văn đang chắp tay sau lưng thưởng thức bức vẽ của mình.
"A. Trở về rồi à?" Nhạc Đức Văn vuốt râu, xoay người cười tủm tỉm nhìn về phía hắn.
"Thế nào rồi? Gần đây sống quen chưa? Có cãi nhau với sư huynh sư đệ gì không? Có tỉ mỉ luyện công cho giỏi không? Có ăn cơm ngon không thế?"
"Giọng điệu nuôi con đấy ngài học được từ đâu thế?" Trương Vinh Phương không còn lời nào để nói, nhưng vẫn nhanh chóng hành lễ.
"Đây không phải là gần đây quá bận rộn, sợ lạnh nhạt với ngươi đấy sao? Đi liên lạc cảm tình một chút, không phải càng có thể tăng tình cảm sư đồ giữa chúng ta sao?" Nhạc Đức Văn cười nói.
Vừa ở chung với nhau lâu, bản tính của lão liền dần dần lộ ra.
Không đứng đắn, lười nhác, thích khoác lác: "làm màu", làm quái. Thích rình coi, đột nhiên xuất hiện từ cái góc nào đó để dọa người.
Những thứ này đều bị Trương Vinh Phương xem thấu.
Đơn giản hiện giờ Nhạc Đức Văn cũng lười giả vờ.
"Đúng rồi, lần này trở về chủ yếu là làm chuyện của ngươi." Trong giọng nói của lão lướt nhẹ nhàng cấp tốc kiên định xuống.
"Chuyện của đệ tử?" Trương Vinh Phương híp mắt, trong lòng tức khắc hiện lên suy đoán liên tiếp.
"Đệ tử, có thể có chuyện gì?" Hắn nghi hoặc hỏi.
"Ngươi cứ nói đi?" Nhạc Đức Văn phẫn nộ. "Có phải ngươi đã quên mình còn là Linh Sứ của Kim Sí Lầu không thế? Lần này Kim Sí Lầu thảm thực sự rồi, mười không còn một, tầng lớp cấp cao đó là hầu như toàn diệt.
Đông tông bị khắp nơi thanh toán, hiện tại cơ bản đã chết hết. Nếu không lão phu bài trừ ngươi ra từ đó, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể đứng đấy nói chuyện được à?"
"Kim Sí Lầu toàn diệt?" Trong lòng Trương Vinh Phương căng thẳng. "Vậy Kim Sí Lầu các nơi…"