Chỉ nhìn một cách đơn thuần trải nghiệm trong thân phận Trương Vinh Phương, không ai lại tin tưởng hắn mười chín tuổi có võ công cửu phẩm, văn công Kim Đan.
Vì, nếu hắn chỉ là Trương Vinh Phương, như vậy dựa theo ghi chép trải nghiệm, từ lúc hắn tay trói gà không chặt cho tới tu vi cửu phẩm bây giờ, chỉ dùng hơn hai năm gần ba năm.
Đây là khái niệm gì?
Cho nên đối với Kim Sí Lầu biết được về hắn nhiều nhất, có dạng hoài nghi này cũng rất bình thường.
Người khác đều cho là Trương Ảnh hắn tập võ luyện công từ nhỏ, nhưng Kim Sí Lầu điều tra rất rõ ràng, từ khi hắn bắt đầu luyện công đến bây giờ chỉ tốn hơn hai năm.
Chẳng trách đối phương không tin.
Trọng Minh không nói gì thêm.
Thực ra, ban đầu nàng tra được tất cả tài liệu về Trương Vinh Phương, trong lòng cũng từng có hoài nghi.
Vì quá nhanh!
Trương Vinh Phương từ chỗ không tập võ đến cửu phẩm, tốc độ quá nhanh!
Loài người không thể có tốc độ như vậy.
Chỉ có.
Bái thần.
Nếu là một Linh Lạc bái thần ngụy trang thân phận.
Đặc biệt lúc trước Trương Vinh Phương còn từng thu thập linh kiện tượng thần.
Nhưng lúc trước Thiên Nữ cùng ăn cùng ở với Trương Vinh Phương, mỗi ngày giao thủ đối luyện, cũng đã loại bỏ điểm này.
Thật sự nghĩ là Thiên Nữ suốt ngày không có chuyện gì làm, trong lúc cấp bách còn có thể rút ra thời gian dài như vậy đi dạy bảo Trương Vinh Phương hay sao?
Nếu không phải để chứng thực hắn không phải Linh Lạc ẩn tàng, cũng không lại lãng phí thời gian lâu như vậy.
"Bây giờ, thế lực Đông tông ta ở Đại Đô, dùng Vân Vụ sơn trang, Kim Sí Lầu, Đại Quang Minh Tự làm đầu, đối kháng với Tây tông. Tây tông dùng nguyên sư Chân Phật tự làm đầu, kết hợp nhất mạch Thái Thanh của Cảm Ứng môn, Hải Long, thế lực Phụng Thiên Vương các loại, nếu ngươi nghe thấy những tên này phải nhớ chú ý tránh đi." Trọng Minh lại dặn dò vài câu.
Nhìn ra được ít nhiều thái độ của nàng đối với Trương Vinh Phương vẫn còn có chút chần chờ.
"Ngươi cảm thấy ta là Linh Lạc?"
Bỗng nhiên Trương Vinh Phương nói. Bây giờ hắn là Nguyên Anh trung kỳ, đã coi như là cao tu, lại thêm mới mười chín tuổi, hoàn toàn không phải loại những Nguyên Anh năm sáu mươi tuổi kia có thể so sánh, tốc độ phản ứng nhạy bén cỡ nào.
Mới đầu đã phát giác ra thái độ của đối phương.
"Thực ra." Trọng Minh há miệng, suy tư tìm từ.
Phốc!
Trong chốc lát một tay Trương Vinh Phương đâm vào làn da trên cánh tay phải của mình.
Luyện Ưng Trảo Công là phải cứng rắn đầu ngón tay, trực tiếp xé mở làn da, lộ ra cơ thể huyết hồng dưới nó.
"Bây giờ ta cho ngươi biết, ta không phải Linh Lạc, là người sống sờ sờ!"
Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
Chút vết thương da thịt, không bao lâu là sẽ lành, chủ yếu là hắn dùng để chứng minh bản thân mình.
Trọng Minh ngơ ngác nhìn hắn, sự nghi ngờ trong con ngươi nhanh chóng tan biến.
Có một sợi kim loại đặc biệt trong cơ thể Linh Lạc, và nàng đương nhiên biết điều đó.
Mà vào lúc này, nàng nhìn vết thương nơi bị xé ra, nghi ngờ trong lòng nhanh chóng lắng xuống.
“Ra là vậy.” Trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều thắc mắc, nhưng vào lúc này, chỉ cần nàng biết Trương Vinh Phương thực sự không phải là Linh Lạc, vậy là đủ.
Hai người nói chuyện rất lâu trước khi Trọng Minh đưa mọi người đi.
Lúc này, trong Thiên Bảo cung đang diễn ra cuộc thảo luận và thương nghị về Trương Ảnh.
*
Trong Thiên Bảo cung, chân chính có thể xưng là cao tầng, chỉ có một chưởng giáo, ba cung chủ, mười hai điện chủ.
Trên thực tế, mặc dù Thiên Bảo cung là Tổ Đình, nhưng ba chủ cung chủ mới thực sự quản lý nó.
Mà không phải là chưởng giáo.
Chưởng giáo Nhạc Đức Văn trong ngày thường chân chính phụ trách, mười hai đại cử chính các đại sự tỉnh.
Thiên Bảo cung chỉ là một phần của cấp dưới. So với các tỉnh và khu vực, mức độ ưu tiên không chênh lệch nhiều.
Chỉ có thể đến xin chỉ thị của ba cng chủ khi có đại sự.
Lúc này, ngồi trong Tam Thanh điện của Thiên Bảo cung là ba cung chủ và mười hai điện chủ.
Ba Đại cung chủ, là Lâm Thanh Hồng, Phương Tri Quân và Tạ Linh.
Ba người họ ngồi trên ba tấm bồ đoàn hoa sen, đằng sau mỗi người họ là bốn vị điện chủ ngồi ngay ngắn.
Mỗi điện chủ này đại diện cho nhiều nhóm lợi ích ở cấp trung và cấp thấp hơn của Điện Bảo cung.
Lâm Thanh Hồng năm nay đã hơn tám mươi tuổi, nhưng tướng mạo chỉ khoảng sáu mươi, là một người văn tu thuần túy, hiện tại đã là Luyện Thần hậu kỳ, bên cạnh một cao thủ Linh lạc Siêu Phẩm đến từ Tuyết Hồng các bảo vệ.
Nhưng Tạ Linh và Phương Tri Quân thì khác.
Hai người xuất thân võ tu, sau này chuyển sang văn công, hiện tại đã là một võ công Siêu Phẩm, Nguyên Anh hậu kỳ.
Võ công kia cũng là Siêu Phẩm, nhưng văn công đạt đến Luyện Thần tiền kỳ.
Trong toàn bộ Thiên Bảo cung, chỉ có hai người bọn họ Luyện Thần.