TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 458: Phá (1)

Nàng bình tĩnh lại, hít thở sâu rồi sau đó hai tay liên hoàn đánh ra.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Nàng thề rằng đôi tay của nàng chưa bao giờ linh hoạt như vậy kể từ khi nàng được sinh ra.

Nó giống như một chuỗi nhịp, giống như nổi trên mặt nước, liên tục đập linh hoạt trên mặt bàn.

Đáng tiếc. . .

Mỗi khi thời điểm quan trọng, chú chim nhỏ màu đỏ chỉ là với một cử động nhẹ, nó đã tránh được sự tấn công của nàng.

Trái phải trái phải trái phải, trái trái trái trái trái... phốc!

Lư Mỹ Sa tát mạnh vào góc máy cắt giấy bên cạnh.

Hai mắt nàng lồi ra, nửa người trên nổi lên đau đớn, há miệng muốn hét lên, nhưng nàng chợt nhớ ra đây không phải là nhà của mình, nên cứng rắn kìm lại.

Thu tay lại, lòng bàn tay phải của nàng đã nhiều thêm một vết thương, nhiều chỗ còn bầm tím.

May mắn thay, máy cắt giấy được bao phủ bởi một lớp vỏ gỗ bảo vệ.

"Ta không thể dùng tay..." Lư Mỹ Sa tức giận run lên, nàng cảm thấy trước đây mình chưa từng tức giận như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào con chim đỏ, đưa bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình ra, chỉ vào đối phương.

"Ngươi chết chắc rồi! Chờ ta bắt được ngươi liền lập tức đem ngươi đi hấp dầu!"

“Chíp chíp” Tiểu Hồng kêu hai lần với vẻ mặt mờ mịt.

Bạch!

Lư Mỹ Sa vô cùng phẫn nộ, nàng cảm thấy mình như một kẻ ngốc! Thậm chí không thể bắt một con chim!

Vì vậy, nàng cởi áo khoác của mình, mở nó ra và lao về phía trước!

Bành!

Tiểu Hồng bình tĩnh nhảy lên, nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu nàng và đáp xuống khung cửa phía sau.

Sau đó nhìn xuống con người ngu ngốc đập đầu vào chiếc bàn gỗ tử đàn cứng.

Lư Mỹ Sa ngẩng đầu lên khỏi bàn và nhìn thấy Tiểu Hồng lại bay đi, trái tim nàng gần như sụp đổ.

Nàng cuộn quần áo của mình và đập mạnh vào Tiểu Hồng, nhưng không may trước khi quần áo đến, Tiểu Hồng đã bay ra khỏi cửa và đáp xuống những ngọn cây ở sân bên ngoài.

“Chết!” Lư Mỹ Sa tức giận ném ra quần áo trong tay, dùng hết sức kéo ra, dùng hết toàn lực ném đi.

Đáng tiếc nàng không chú ý dưới chân còn có ngưỡng cửa.

Quần áo bị ném đến một nửa liền rơi xuống.

Ầm một tiếng trầm thấp vang lên.

Lư Mỹ Sa ngã sấp mặt xuống đất.

Tại thời điểm này, Tiểu Hồng trên cây và Lư Mỹ Sa trên mặt đất.

Hơi thở của kẻ mạnh và tiếng than khóc của kẻ yếu, đều rõ ràng trong nháy mắt...

Không có cảm xúc trong đôi mắt hồng ngọc nhỏ bé, chỉ có sự bình tĩnh.

Kiểu vui đùa này, nó đã tiếp thu qua trong quá trình huấn luyện đặc biệt, thậm chí cũng không bằng trò tiêu khiển sau bữa tối.

Thật không thú vị nhìn con người đang gian nan bò lên từ trên mặt đất, nó dùng miệng dựng thẳng lông đuôi rồi bay khỏi đây.

Lư Mỹ Sa bò dậy, mũi nàng đang chảy máu, khó có thể cầm được.

Nàng nhanh chóng nhét khăn tay vào lỗ mũi.

Nhìn lại, nàng nhìn căn phòng có chút ngổn ngang, biết rằng tuyệt đối không thể để Trương Vinh Phương phát hiện mình lẻn vào.

Nếu không, sau này nàng sẽ không còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong phủ.

Thế là nàng lại vội vã vào trong, chịu đựng cơn đau ở tay, mặt và mũi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và trả lại chỗ cũ.

Trong quá trình dọn dẹp, nàng nhanh chóng bắt đầu tự mình kiểm tra, tìm kiếm.

Xoẹt.

Một ngăn bàn được kéo ra.

Bên trong trống rỗng, với một số phong bì thoạt nhìn khá riêng tư.

Lư Mỹ Sa đột nhiên sững người, biết rằng cuối cùng nàng đã tìm thấy chìa khóa.

Nàng đưa tay, cầm lấy một chiếc phong thư, mở phần lỗ hổng bị xé rách ra rồi rút lá thư ra.

Tờ giấy được mở ra, một dòng chữ rõ ràng được viết trên đó.

Lư Mỹ Sa cảm thấy hưng phấn, biết rằng sự vất vả của nàng vừa rồi không phải là vô ích, vì vậy nàng nhanh chóng định thần lại.

'Bức thư này có độc.'

Đùng.

Nàng run cả người, tờ giấy viết thư trong tay bay ra, rơi xuống bàn.

Chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy tay mình bắt đầu ngứa và đau, phần nơi nàng chạm vào tờ giấy viết thư cũng bắt đầu tím tái và sưng tấy.

Cơn ngứa thậm chí còn chạy dọc các ngón tay, kéo dài đến lòng bàn tay, cổ tay….

Lư Mỹ Sa lạnh cả người, trong lòng hoảng loạn cực kỳ.

'Trong phòng của tên Trương Vinh Phương này, sao ngay cả giấy viết thư cũng có độc?'

Mặt nàng tái đi, nàng cảm thấy cơn đau ngứa ngáy đang di chuyển nhanh trên tay, nhất thời cảm thấy mờ mịt bất lực và không biết phải làm sao.

Đột nhiên, nàng liếc nhìn mặt sau của bức thư mà nàng đã đánh rơi, nó vẫn còn chữ viết!

'Thuốc giải độc nằm trong ngăn thứ ba.'

Ngọn lửa hy vọng trỗi dậy trong lòng Lư Mỹ Sa, nàng nhanh chóng mở ngăn kéo thứ ba.

Có một lá thư khác trong ngăn kéo.

Trong lòng nàng hốt hoảng, nhưng vẫn cầm phong thư lấy lá thư từ chỗ mở rách ra.

Có một dòng viết trên giấy viết.

'Thuốc giải độc nằm trong bồn tiểu dưới chân giường.'

"..." Khuôn mặt xinh đẹp của Lư Mỹ Sa thoáng chốc đỏ bừng.