Kim Tụ nói, “Ta chỉ biết rằng ta đến rừng Âm Hòe vì ta có một biểu tỷ bị mất tích vài ngày trước, tìm khắp nơi đều không có kết quả, mới phát hiện là đã đi tới rừng Âm Hòe.”
“Nói cách khác, gần đây nữ tử lại mất tích?” Trương Vinh Phương nói.
“Không sai, dù sao thì ta cũng đã nghe nói về nó trong vài tháng qua rồi.” Kim Tụ gật đầu. "Nhưng có những tháp canh gác do quan phủ thiết lập, hầu hết nên bị phong tỏa trở lại, đúng không?"
“Ừm.” Trương Vinh Phương nhìn vào sâu trong rừng Âm Hòe.
Khu rừng giống như có sương mù bao phủ, ánh nắng không thể trực tiếp chiếu vào, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy mười thước vào trong, lại bị bóng tối cản lại.
Những cây đại thụ cao hàng chục mét tạo thành một không gian khổng lồ và lạnh lẽo.
'Nơi này.... tại sao Cung Sơ Nhân lại để ta đến đây? Nơi này, có thứ ta cần sao?'
Trương Vinh Phương trầm ngâm trong lòng.
Nơi này gần đây lại có người mất tích. Hơn nữa đã diễn ra trong vài tháng.
Điều đó có nghĩa là phủ Vu Sơn cũng đành bất lực, không làm gì được đối với nơi này.
Hoặc không đủ khả năng để đánh đổi gánh chịu giải quyết.
"Có lẽ, chúng ta cũng có thể đốt lửa ở đây, chúng ta có thể pha chút trà sữa hay gì đó?"
Kim Tụ ở bên cạnh nhìn thấy cách đó không xa có mấy quầy hàng, bọn họ đã bắt đầu nhóm lửa nướng thịt, nàng lập tức động lòng.
“Có thể, có thể, nhưng ta không mang theo hộp quẹt, nhưng cái lò có thể dùng tảng đá dựng lên.” Trương Vinh Phương gật đầu, hoàn hồn cười nói.
Hiện tại hắn đang hồi phục sức khỏe, ngày nào cũng không luyện võ công, mà chỉ là luyện văn công trong chốc lát.
Sau khi được thư giãn như vậy, tâm tình nhất thời cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
"Vậy ta sẽ đi mượn đồ châm lửa đến đây. Chúng ta cũng có thể hợp tác với những người khác." Kim Tụ tràn đầy phấn khởi đề nghị.
*
*
*
Phủ Thương Sự.
"Tên Trương Vinh Phương đó lại đi ra ngoài với Kim Tụ?"
Mang theo chiếc bánh hạnh nhân vừa mua, mi mắt Lư Mỹ Sa nhất thời giật giật khi nghe thấy thị nữ thiếp thân Tiểu Thủy báo tin.
Kim Tụ những ngày này chủ động, ngay cả bạn thân rất tốt trước đây của nàng cũng có thể thấy được ý đồ của nàng.
Nhìn thấy Kim Tụ và Trương Vinh Phương càng ngày càng gần, lửa giận trong lòng nàng càng ngày càng nặng.
Hơn nữa, điều khiến nàng ngày càng nghi ngờ chính là.
Mặc dù Trương Vinh Phương đã đáp ứng các điều kiện khác nhau của Kim Tụ, nhưng với vẻ đẹp của nàng cũng sẽ không chủ động đến nước này.
Trương Vinh Phương đó bây giờ chỉ là một người bình thường phụ thuộc vào ca ca của nàng.
Coi như có chút thiên phú, thì cũng phải mất nhiều năm mới có thể hình thành.
Sau thời gian nhiều năm như vậy, có quá nhiều biến số, không ai có thể nói liệu những thay đổi khác có xảy ra ở giữa hay không.
Vì thế, thấy bạn thân nàng manh động như vậy, thậm chí còn có chút không để ý đến danh tiếng nhà gái mà áp sát.
Điều này càng khiến Lư Mỹ Sa cảm thấy không cam lòng.
“Hai người họ đi cùng nhau à?” Nàng hỏi lại.
"Vâng, thư tiểu thư. Nói là muốn đi đến cánh rừng ngoài thành, ta cũng không nghe rõ lắm. Vinh Phương thiếu gia còn nói đi đến muộn mới trở về, giờ cơm tối không cần chờ hắn." Tiểu Thủy nói thêm vào.
"Có đúng không?"
Lư Mỹ Sa không phải là kẻ ngốc, trước đây nàng cũng đã từng nói chuyện phiếm với ca ca mình một lần.
Cả hai người đều có thể thấy Trương Vinh Phương đang che giấu điều gì đó, nhưng cho dù hắn đang che giấu điều gì, ca ca tin tưởng hắn cũng sẽ không làm hại đến tỷ tỷ ruột của mình, cho nên cũng không để ý tới nữa.
Lư Mỹ Sa cũng nghĩ như vậy.
Rốt cuộc, một thiên tài võ nhân có thể nhập phẩm khi còn trẻ như vậy đã từng một mình đi bộ hàng trăm dặm, chỉ để đến bái vào Đạo cung thu được đạo tịch.
Hẳn là không đơn giản như mình nghĩ.
Nhưng bây giờ....
Tên đó, ngay cả một lợi thế nữ như Kim Tụ cũng có thể coi trọng...?
"Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Lư Mỹ Sa vẫy tay và tỏ vẻ trầm ngâm.
Nàng trở về phòng và đặt điểm tâm xuống. Ngồi vào ghế, tâm tư trong lòng quay cuồng.
'Ta biết rất rõ tính cách của Kim Tụ, cực kỳ công lợi thế lợi, có thể nói nếu không có lợi sẽ không bắt đầu, nàng chủ động như vậy, nhất định là đã phát hiện ra chuyện gì có lợi! Hơn nữa, chuyện này rất có thể liên quan đến Trương Vinh Phương!'
Trong lòng của Lư Mỹ Sa rất sáng tỏ.
'Nhưng người như Trương Vinh Phương, cho dù hắn có chút ẩn mình, cho dù tiềm năng tương lai của hắn rất tốt, nhưng hiện tại, hắn vẫn chỉ là một võ nhân nhất phẩm. Hiện tại thiên phú không dùng được, chỉ là lĩnh tiền trong phủ mỗi tháng, cũng không có bao nhiêu tiền.
Hắn có cái gì mà Kim Tụ có thể coi trọng như vậy?'
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu bây giờ Trương Vinh Phương đang ở ngoài thành…