"Vậy đệ mắng đi, mắng hắn thành tôn tử, nếu như vậy đều không được thì quên đi. Đó là mạng hắn tốt."
Đinh Du lơ đễnh.
"Nếu như bọn họ thật sự không dám, vậy ta cũng hết giận."
"Vậy được!"
*
"Chiến thư?"
Trương Vinh Phương hơi kinh ngạc nhìn bức thư trong tay.
Sau khi đã được nghiệm độc, phong thư này trải qua nhiều lớp rồi mới tới được tay hắn.
Sáng nay sau khi đi dạo phố với tỷ tỷ xong, hắn trở về liền gặp phải một chuyện vui đáng ngạc nhiên như vậy.
"Đúng vậy." Bảo Ninh cúi đầu khom người đứng ở trước người hắn.
"Là đạo phỉ Đãng Sơn Hổ ngoài thành phát tới. Đãng Sơn Hổ hai ngày trước lập võ đài, đánh bại toàn bộ Cửu Phẩm của cả phủ Vu Sơn.
Bởi vì Thiên Sơn Nhất Kiếm đi ra ngoài chưa về, hiện giờ trong Vu Sơn đã không có ai có thể chế phục hắn ta, đã thành họa lớn."
"Vậy hắn ta chạy đến phát chiến thư cho ta làm cái gì?" Trương Vinh Phương không nói nên lời.
Hiện giờ hắn bận rộn thực sự, nào có thời gian chơi trò chơi một mình đấu với loại đạo tặc đó?
Trước đó không lâu sau khi hắn đột phá Kim Đan, thực chiến lực lại tăng một tầng thì nhận được tin tức cao thủ Siêu Phẩm của Hải Long sắp đến.
Hiện giờ toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung trên người Giao nhân Siêu Phẩm của Hải Long kia.
"Đại nhân, tên Đãng Sơn Hổ chính là có tính cách võ si, căn cứ vào tình báo, trong đời hắn không cảm thấy hứng thú với bất kì thứ gì cả. Duy chỉ có thích khiêu chiến cường giả.
Nếu như đại nhân có thể đánh bại người này, có lẽ có thể lấy khiêu chiến gần đây làm đại giá, có thể thu phục hắn ta..." Bảo Ninh đưa ra kiến nghị.
Trong lòng Trương Vinh Phương hơi động.
Quả thật có khả năng này.
"Đúng rồi, trước đây khi Vi Lý và Thanh Tố qua phủ Vu Sơn thì hình như cũng bị Đãng Sơn Hổ này tập kích phải không?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân." Bảo Ninh trả lời.
"Không sai, vậy thì rất tốt thật." Sau khi Trương Vinh Phương suy tư trong lòng một hồi, ném chiến thư đi. "Ngươi thay ta trả lời hắn ta, sáng ngày mốt, đầm Hàm Sơn ngoài thành, giao thủ một chọi một. Kẻ bại phải nghe theo một yêu cầu của người thắng cho ta.
Bảo hắn ta đồng ý thì tới, không muốn thì đừng tới phiền ta."
"Tuân lệnh." Bảo Ninh trịnh trọng gật đầu.
Từ sau khi tiêu diệt Thanh Giác, Hoàng gia, ở trong lòng hắn ta, Linh Sứ đại nhân đã là hoàn toàn xứng với cái danh người mạnh nhất Vu Sơn.
Chỉ là tên Đãng Sơn Hổ kia, đánh bại mấy Cửu Phẩm già nua đã cho rằng mình vô địch, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng, ngồi giếng xem trời.
"Mặt khác, ở bên trong bên ngoài phủ Vu Sơn, thuộc hạ tổng cộng tổng kết ra mười hai cao thủ thiên tài có thể mời chào thu phục được. Xin ngài xem qua." Hắn ta cấp tốc lấy ra một phần danh sách từ trong tay áo.
Trương Vinh Phương tiếp nhận, nhìn quét qua một lượt. Mười hai người trong đó, kém nhất cũng là Ngũ Phẩm, cao nhất Bát Phẩm, tuổi đều tầm trên dưới ba mươi.
"Phái người đi mời từng người một, người gia nhập có thể trực tiếp cho đãi ngộ cấp Cưu."
"Nếu có người không muốn thì sao? Đại nhân có nên không..." Bảo Ninh hơi ám chỉ nói.
"Nhìn người, nếu người nọ làm nhiều chuyện ác, vì sự an bình của Vu Sơn, cũng chỉ có thể tiêu diệt người này.
Nếu người nọ không làm ác, ngươi lợi dụng lý do giữ gìn an ninh hòa bình của Vu Sơn, mời người đó gia nhập.
Người bình thường, cho dù không thèm để ý mình thì cũng nhất định sẽ để ý an nguy của người nhà bên cạnh.
Không ai sẽ ngu ngốc đến mức ghét bỏ tình báo người thân xung quanh ít. Chúng ta lấy chiếu cố tình báo phương diện này làm điều kiện, nói vậy sẽ có không ít thu hoạch." Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
"Đại nhân... Cao minh!" Bảo Ninh nhất thời vui lòng phục tùng. Cái việc chiếu cố an nguy của thân tộc, ủng hộ về mặt tình báo này, nhìn từ chính diện là bảo vệ. Nhưng nếu là...
*
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã là hai ngày sau.
Chuyện Đãng Sơn Hổ lại khiêu chiến Linh Sứ Kim Sí Lầu cũng bị người bên trong Đãng Sơn Hổ truyền ra ngoài.
Có không ít người phủ Vu Sơn nghe lời đồn ấy thì mới biết tới tổ chức Kim Sí Lầu đó.
Một ít người hiểu chuyện đã sớm đi tới địa điểm ước chiến, chờ đợi quan chiến.
Ngoài phủ Vu Sơn, đầm Hàm Sơn.
Một thác nước trắng xóa rộng năm mét từ trên cao đổ xuống, nhập vào bên trong hồ nước sâu màu xanh lục, bắn lên bọt nước giống như sương trắng.
Đãng Sơn Hổ đã tới đây từ sớm, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá xanh hình chữ nhật bên cạnh đầm nước.
Tảng đá kia tầng tầng lớp lớp, giống như là trang sách, trong khe đá toàn là rêu xanh.
Rêu xanh màu xanh biếc gần như hòa làm một thể với chiếc quần màu xanh lục Đãng Sơn Hổ mặc trên người.
Hắn ta ở trần, hai cánh tay mang bảo vệ tay bằng kim loại. Không ngừng điều chỉnh trạng thái toàn thân.
Đây là thói quen của hắn ta.